Thứ Tư, 31 tháng 12, 2014

Thiết kế cuộc đời

Thiết kế cuộc đời

Có những con người, 60 tuổi vẫn loay hoay tìm lẽ sống
Có những con người, nhắm mắt xuôi tay khi ước mơ vẫn cứ còn dở dang
Có những con người, một ngày sống là một ngày vui. Buổi tối trước khi ngủ, nhìn lại một ngày, họ mỉm cười và giấc ngủ đến với họ thật bình yên. Sáng dậy, khi tung chăn và mở cửa sổ hít gió trời, họ lại tràn đầy năng lượng cho một ngày mới...

Vậy, cái gì khiến họ có được niềm vui đó?

Nói nôm na như vầy, đời người, mình phải có sứ mạng, gọi là mission of life. Mình sinh ra trên trái đất này, rồi khi mình chết đi, điều gì khiến mình hạnh phúc nhất khi đạt được? Đó chính là mission của cuộc đời.

Có bạn chọn misssion đời mình là một nhà giáo dục. Thì con đường mình đi phải là con đường giáo dục, dù có lúc muốn buông xuôi. Đừng nghe lời rủ rê của người khác mà đi buôn, hay làm cái nghề khác. Ngay cả đi buôn thành công, thì mình cũng không hạnh phúc vì thấy số tiền mình kiếm được chẳng ý nghĩa gì. Bạn chỉ hạnh phúc khi thấy học trò mình thành đạt, biển rộng trời cao vẫy vùng....

Có bạn chọn mission cuộc đời mình là thầy thuốc, l cứu người. Thì cả đời mình, cứ tập trung sự nghiệp ấy. Học chuyên môn thật tốt, giúp càng nhiều người càng tốt. Học xong bác sĩ, lên chuyên khoa cấp 1 cấp 2, rồi đi tu nghiệp nước ngoài, rồi về nước tham gia các chương trình giúp đỡ bệnh nhân vùng sâu vùng xa, có thể mở phòng mạch tư, bệnh viện tư...nhưng tuyệt nhiên không được xem lợi nhuận là mục đích duy nhất. Nó trái với mission của đời mình, sẽ khổ tâm.

Có bạn chọn mission đời mình là một thầy tu. Thì hãy thật bình yên trong trái tim, tốt đời, đẹp đạo. Nếu chọn là một nhà khoa học, hãy khoác chiếc áo blouse vào và gắn bó với phòng thí nghiệm nhiều hơn ở quán cà phê hay vũ trường.

Có bạn chọn mission đời mình là một nhà doanh nghiệp, thì thông thoáng, hào sảng bao dung để làm một doanh nhân lớn. Tony có một người bạn, mặc dù xác định mission đời mình là làm chủ doanh nghiệp, nhưng ai rủ học thạc sĩ cũng đi, học tiến sĩ cũng tham gia. Rồi lúc thì giảng dạy, lúc thì làm thuê tập đoàn nước ngoài này, rồi lại đi du học, rồi dự định ở lại nước ngoài, rồi thấy không ổn, lại trở về. 60 tuổi mà mọi thứ đều dang dở, dù người ngoài nhìn vào, ai cũng khen anh thành đạt, nhưng anh thì chẳng hài lòng. Vì anh đã thiết kế sai cuộc đời của mình, không đủ bản lĩnh để từ chối cơ hội, không dám rẽ ngang để đi đúng mission của cuộc đời mình. Lúc anh định mở chuỗi cửa hàng Phở, thì một tập đoàn nước ngoài mời anh làm với mức lương quá cao, anh lại tiếc, lại đi làm cho nước ngoài. Xong 2-3 năm, thấy không thú vị với việc làm nữa, nhưng quay lại khởi nghiệp thì anh sợ. Vì không dám đánh đổi một tháng mất cả chục ngàn đô tiền lương, trước một việc kinh doanh chưa biết có thành công hay không. Cứ thế, anh khổ tâm mãi, dằn vặt mãi....

Có bạn mission của cuộc đời là có một gia đình bình yên, đặc biệt là các bạn nữ. Mình có mission vậy thì hãy vui thú trong việc học nấu ăn, thêu thùa, cắm hoa, làm vườn...chứ bon chen đấu trí chi để vô ĐH Harvard. Chỉ tốn thời gian của các bạn, và lãng phí công đào tạo của xã hội nữa, ví dụ, bạn học làm kỹ sư cơ khí, học đã đời ra trường, bạn chỉ thích cắm hoa, thì thôi, xác định lúc đầu, đỡ phải gồng người 5 năm trong trường suốt ngày gò đẽo phôi thép...

Nên các bạn trẻ phải xác định mission của cuộc đời mình, càng sớm càng tốt, không vội vã để xác định nhầm, không có chuyện tháng này mission của em thế này, tháng sau thành cái mission khác. Bạn nào suy nghĩ như vậy là chưa trưởng thành, cần xác định lại.

Khi xác định mission rồi, thì lên kế hoạch thực hiện. Chia thành 10 năm, gọi là objectives. Nguyễn thị X của năm 2025, X của năm 2035, X của năm 2045...Lúc đó, X sẽ là, sẽ là....

Sau khi có objective rồi, mình làm kế hoạch, plan. Kế hoạch 5 năm lần thứ nhất, lần thứ 2. Ví dụ X có mission là một nhà giáo dục, thì kế hoạch 5 năm lần thứ nhất là sẽ đi học cao lên, có bằng cấp gì đấy. Rồi kế hoạch 5 năm lần thứ 2 là sẽ trở thành hiệu phó chuyên môn của một trường nào đó. Rồi X của năm 2055 là trở thành nhà giáo nhân dân, mặc áo dài đỏ ngồi trên cao để học trò tới mừng thượng thọ...

Kế hoạch 5 năm sau khi mình lập xong, mình chia thành các target từng năm một, tức các cột mốc năm với chỉ tiêu cụ thể mình phải hoàn thành. Đến hết năm 2015, mình phải học để có bằng Toefle 100, phải đi được 2 nước, phải giúp được bao nhiêu người, phải có số tiền trong account là x đồng...

Tony có anh bạn, mission của anh ấy là cua gái, gia đình khá giả cha mẹ để lại tài sản nhiều quá mà, nên anh chỉ sung sướng khi có nhiều người yêu. Anh nói, Tony, mission of my life là một gã Don Juan phiêu bạt, đến lúc 80 tuổi, mục tiêu là có 100 nhân tình tôi mới nhắm mắt xuôi tay được. Giờ anh 40 tuổi và đã có 20 nhân tình rồi, vậy thì trong năm 2015 này, anh phải lang thang khắp nơi để kiếm cho được bao nhiêu người đẹp để hoàn thành target?

(Bài giảng sáng nay của dượng, do Admin 3 ghi chép và biên tập lại)

Thứ Ba, 30 tháng 12, 2014

Các bạn trẻ cứ từ chối thẳng.

Các bạn trẻ cứ từ chối thẳng. Không cần cả nể trong các mối quan hệ mà phải nuốt cồn vào người. Lựa rượu tử tế, không uống bia tào lao, rượu không rõ nguồn gốc nhé. Và nếu muốn say túy lúy thì nên ở lại, không nên chạy xe về. Lâu lâu say một bữa cũng được.

Các ngày lễ tết, cố gắng bản lĩnh giữ mình. Tụi văn hóa cũ hay ép lắm, khích bác này nọ. Kệ tụi nó, mình khác, đẳng cấp hơn. Thích thì uống, không thì thôi. Đừng ép.

Nét đẹp tuổi trẻ Huế.

Nét đẹp tuổi trẻ Huế. Ai cũng có một tuổi trẻ, duy nhất. Vấn đề là có muốn làm cho nó đẹp hay xám xịt u buồn? Mỗi người tự quyết định...


http://www.facebook.com/permalink.php?story_fbid=916051528447707&id=511088052277392

Thứ Hai, 29 tháng 12, 2014

Rất tự hào là trong năm 2014, khi chỉ còn 2 tờ lịch cuối cùng trên tường, thì có 15 nhà máy đã được xây dựng lên "theo lời khuyến khích động viên sản xuất của dượng", tuy chưa đi vào sản xuất.

Rất tự hào là trong năm 2014, khi chỉ còn 2 tờ lịch cuối cùng trên tường, thì có 15 nhà máy đã được xây dựng lên "theo lời khuyến khích động viên sản xuất của dượng", tuy chưa đi vào sản xuất.

Cùng nhau đọc lại 1 tấm gương của một cô công nhân Phan Thiết nhé. Mong là các bạn trẻ cả nước hãy nhân rộng mô hình của cô. Bắt tay vào làm ngay đi, đất nước đã gọi tên mình...

Rất tự hào là trong năm 2014, khi chỉ còn 2 tờ lịch cuối cùng trên tường, thì có 15 nhà máy đã được xây dựng lên "theo lời khuyến khích động viên sản xuất của dượng", tuy chưa đi vào sản xuất.

Rất tự hào là trong năm 2014, khi chỉ còn 2 tờ lịch cuối cùng trên tường, thì có 15 nhà máy đã được xây dựng lên "theo lời khuyến khích động viên sản xuất của dượng", tuy chưa đi vào sản xuất.

Cùng nhau đọc lại 1 tấm gương của một cô công nhân Phan Thiết nhé. Mong là các bạn trẻ cả nước hãy nhân rộng mô hình của cô. Bắt tay vào làm ngay đi, đất nước đã gọi tên mình...

Nếu đi Nha Trang tết tây này vé không còn, bạn có thể đi BMT và đi xe xuống.

Nếu đi Nha Trang tết tây này vé không còn, bạn có thể đi BMT và đi xe xuống.
Hiện có các hãng VNA, VJ, JP đều đã có đường bay đến đây, giá chỉ vài trăm nghìn. Khách sạn ở BMT cũng rẻ. Cảnh sắc đẹp lung linh tuyệt vời. Qua Đà Lạt cũng gần, qua Nha Trang cũng gần


http://www.facebook.com/permalink.php?story_fbid=915919521794241&id=511088052277392

Chuyện ở L/A

Chuyện ở L/A

L/A là tên viết tắt của Los Angeles, đô thị giàu có bậc nhất thế giới, nơi có kinh đô điện ảnh Holywoods. Người Mỹ đọc là Eo-lay, chứ không phải Eo Ay. Mấy lần Tony đi Long An, cũng giả bộ mở FB ghi check in ở Eo Lay, ai cũng nể, tưởng đi hải ngoại.

Mùa này năm ngoái, Tony cũng đi Eo Lay, sang thăm đứa em con papa Kim, là ba nuôi của Tony ở Seoul, mới lấy vợ nên Tony qua thăm vợ chồng nó. Lee đang hạc ở Northwestern Uni, Chicago, nhưng nó bảo anh bay thẳng Eo Lay đi rùi em xuống, không đi Chicago nữa, lạnh teo hết. Mùa đông năm ngoái là mùa đông giá rét kỷ lục của lịch sử nước Mỹ, các thành phố phía bắc vắng hoe, dân đi trú đông ở các thành phố phương nam hết. Những người về hưu thường sắm cái xe to, ở nhà ăn Noel xong là lái từ từ xuống các bang phía dưới, đến tháng 3 mới quay về, khi tuyết đã tan và xuân bắt đầu ấm áp. Tính ra chi phí ở đi lại của chuyến đi còn rẻ hơn ở nhà, khi tiền điện tăng vọt do dùng các thiết bị sưởi, và giá sinh hoạt cũng tăng cao do rau củ quả không trồng được với tuyết cao cả mét.

Ở Nga, người ta cũng tranh thủ đi Nha Trang để trú đông vì chi phí đi chơi 1 tháng kể cả vé máy bay, còn rẻ hơn ở Moscow, chưa kể là ở toàn khách sạn xịn, bơi lội cả ngày, khi về nước da đen thui ai cũng nể. Ở Tây, da trắng là do không có tiền đi chơi, ru rú suốt ngày ở nhà nên mới trắng trẻo thế. Khác với mình là giàu có phải ở máy lạnh suốt, chứ đen đen ngăm ngăm như Tony là bị đánh đồng đi làm phụ hồ. Ở Trung Quốc, thời điểm này các chuyến bay từ Thẩm Dương, Bắc Kinh, Thiên Tân...đến cực nam của Trung Quốc là thành phố Tam Á thuộc đảo Hải Nam, nơi cuối cùng của bản đồ nước này nhận được ánh nắng nhiệt đới. Người giàu phương bắc Trung Quốc mua nhà ở đây đạt mức kỷ lục, cứ 10 người sở hữu các biệt thự ven biển thì chỉ có 1 cư dân địa phương. Nước mình cũng có thể áp dụng cách này, các biệt thự ven biển ở tp Rạch Giá là cơ hội cho các nhà giàu Lạng Sơn sở hữu để đi trú đông. Ở Rạch Giá có khu lấn biển gì đó đẹp y chang Ha Oai, giá lại rẻ đến bất ngờ, có sân bay mà, mua đi mua đi...

Trở lại Eo Lay chứ sao lan man quá vậy Tony. Khoe kiến thức à? ừa thôi để kể tiếp.
Hôm bữa đi Eo Lay, thành phố xinh đẹp với ánh nắng cận nhiệt như mật ong rót vàng trên những thảm cỏ xanh mướt, những cây cọ cao vút. Tony đến Eo Lay nhiều lần, lần nào cũng ở khu người Thái gần Holywoods, vì thích đồ ăn ở đây. Ban đêm đi cà phê, cả thành phố nhộn nhịp với các ca sĩ, nghệ sĩ sống hết mình trong các quan bar, các câu lạc bộ. Còn ban ngày thì Tony có sở thích đi Beverly hills và Malibu mua nhà. Nói mua chứ có tiền đâu, giả bộ đi để coi kiến trúc các biệt thự sao Holywoods ở. Mà nó đâu có cho vô, trên đồi đấy toàn là celeb (người nổi tiếng) ở cả, nên xe người lạ vào phải xin phép. Cái Tony gọi điện đến một Realtor, tức nhà môi giới bất động sản, nói tao là ngôi sao K-Pop, qua đây mua nhà. Nó hăm hở hẹn dắt đi liền. Để đóng tròn vai là nghệ sĩ K-pop, tối đó Tony phải lên mạng, coi mấy Ụ Pa chơi kiểu tóc hay quần áo gì là mình mua y chang, chỉ có điều hàng Tàu dỏm. Sáng đó, thằng Lee qua đưa Tony đi, nó nhìn Tony suýt ói mấy lần, nói trời ơi nhìn anh y chang diễn viên Bi Rain lúc đau bụng.

Tụi Tây nó đâu có biết, thấy một thằng châu Á cao cao, mặc áo lông thú tua tủa lên cổ là nghĩ celeb bên đó mới qua, dù trời nóng chang chang chứ cũng quấn khăn. Celeb châu Á thì bao giờ cũng quê và sến, dù đắp hàng đắt tiền cách mấy chứ qua Milan, Paris hay Eo Lay là trông biết liền. Bạn realtor hỏi mày định mua căn nhà bao nhiêu, Tony ra giá đại, lấy tao căn 5 triệu đô trở lên nhà, chứ dưới giá đó sợ sống không quen. Nó rú lên từng hồi, nói my god, lâu lắm rồi mới có một celeb chịu chi như vậy. Nó cứ vặn vẹo hỏi là mày làm gì nên Hàn Quốc, giọng mày không hay lắm, ngoại hình cũng thường mà sao mày giàu có vại. Tony nói là tao là ảo thuật gia trong rạp xiếc, tao biến 1 cái là chó thành mèo, mèo thành chuột....ở Seoul ai hẻm biết.

Cái nó đưa Tony vô coi các nhà đang gửi rao bán. Nó nói đây là của ca sĩ X, của nghệ sĩ Y,...nhưng Tony có biết ai là ai đâu, lúc nó chỉ 1 căn đấu đít với biệt thự của Britney Spears thì Tony hát liền bài "Baby one more time", hay đi ngang nhà Celine Dion thì Tony vút cao ngay " My heart will go on". Thằng Realtor nói hay quá Tony, mày đúng là một nghệ sĩ vĩ đại. Cứ vô nhà của họ là Tony ngồi xuống salon, bắt tréo cái chân, chụp rồi gửi về nhà đăng tin lên FB cho người ta nể, nói dạo này Tony sống quý tộc quá.

Đâu được một tuần cái ớn, nói đứa em thôi tao không ở Eo Lay nữa, tao đi Cựu Kim Sơn, tức Sans Francisco để ăn tôm hùm. Tôm hùm trên SF rẻ xình, đâu có 16 đô 1 con to đùng, ăn 2 cái càng là lòi họng. Tạm biệt nó để nó ra sân bay về Chicago lại, tự mình tìm đường xoay sở. Từ LA lên SF, có xe đò người Việt nhưng bữa đó Tony không đi, vì đang đóng phải nghệ sĩ Hàn Quốc mà, lỡ thằng cò đất nó thấy thì chết. Nên phải ra bến xe Greyhound đón chuyến sớm nhất là 6h sáng. Bến xe Greyhound nằm ở khu đông của L/A, vốn có tỷ lệ crime (tội phạm) cao nhất nước Mỹ. Khu Đông East L/A lại nằm không xa khu phố thương mại với các building cao tầng, gần khu Korean Town và Little Tokyo của dân Nhật. Cái Tony search tìm khách sạn gần nhất để trú, sáng mai lội bộ qua bến xe cho nhanh. Ai ngờ đó là khu người da đen nghiện ngập, dân vô gia cư và trộm cướp trú ngụ. Khách sạn đó, tối đó chỉ có mình Tony là người châu Á.

Vô check in, trả tiền phòng xong cái nó kêu mày tự lên phòng đi. Tony lên tới phòng thì 2 thằng da đen cao đâu 2 mét giúp mang hành lý lên, ra giá luôn mày phải boa tao mỗi đứa 10 đồng. Má ơi, Tony nhìn ánh mắt gian xảo của tụi nó, lại đeo khoen tai khoen mũi, rồi nhìn ra cửa sổ, thấy xung quanh toàn các kho chứa hàng, chỉ có khách sạn này lẻ loi, mới tự nghĩ, nếu tối nay, có chuyện gì, sao đi SF ăn tôm hùm được. Mới thấy ân hận, lẽ ra nên check tỷ lệ crime trước khi đặt phòng.

Đúng như Tony dự đoán, đâu khoảng 9 tối, đang nằm coi ipad, bỗng nghe tiếng súng nổ bùm bùm ngay con phố trước cổng khách sạn. Tiếng chạy rầm rập lên lầu xuống lầu. Tiếng mấy bà da đen khóc gọi 911 vang dội. Tony núp trong cửa sổ nhìn ra, thấy đâu cả tiếng đồng hồ mà xe cảnh sát vẫn chưa tới. Cảnh sát L/A cũng sợ chỗ này, cứ chờ tụi nó xử xong thì tới lượm xác chứ cũng không muốn dây vào.

Tony quyết định rời khách sạn trong đêm. Nhưng trong đêm tối, phải làm sao để thoát thân. Bèn vận dụng hết i ốt của một cựu sinh viên Há Vợt ra, gọi cho thằng Lee, nó đang ở sân bay để bay về Chicago, nói cứu anh. Nó nói thôi được rồi, em sẽ nói nhóm Hàn Quốc ở Korean Town gần đó giúp anh. Ở khu này, bọn da đen chỉ nể bọn Hàn Quốc. Nó kể, cách đây đâu chục năm, bọn da đen vô gia cư ở đây lộng hành lắm. Cứ sinh viên Châu Á đi lạc xuống là tụi nó tổ chức bắt có hiếp dâm, trai gái gì nó cũng hiếp, cứ thấy trắng trắng xinh xinh là ép úp vô tường. Rồi có lần tụi này mò lên Korean Town tấn công các nhà hàng Hàn Quốc, đòi bảo kê. Tụi Hàn Quốc tức quá, mới về nước đem qua đâu mấy chục giang hộ cộm cán Seoul, võ thuật cao cường, bắn súng trăm phát trăm trúng. Bữa đó tụi da đen lại mò lên phá, bị tụi Hàn Quốc tổ chức đu trên mái nhà bay xuống, đấu súng ác liệt, quánh cho môi răng lẫn lộn, nằm xếp lớp như cá mòi, sau đó chở về đổ đống trước nhà kho. Vì không giết chết nên tụi da đen ở đây cũng biết ơn tụi Hàn Quốc, từ đó tình hình yên ổn hẳn.

Tony nghe nó nói xong, mừng rỡ, sửa soạn vali để đi. Nó 5 phút sau phone lại, nói có anh Park, vô địch võ Taekwondo Hàn Quốc đang làm việc cho một ông chủ ngành dệt may sẽ xuống đón anh. Tony mừng rỡ, ngồi chờ, lòng đầy hồi hộp làm sao thoát ra một đám da đen đang ngồi lố nhố dưới sảnh khách sạn kia.

Nhưng tính toán của Tony đã bị chậm một nhịp. Đâu 5 phút sau, có tiếng gõ cửa. Tony mở cửa, một cậu thanh niên da đen đang bị truy đuổi lao vào, tay bị thương, thở hổn hển nói Tony đóng cửa lại giúp nó (còn tiếp)...

Chủ Nhật, 28 tháng 12, 2014

Suha de Tony

Suha de Tony

Su hào gọt vỏ, xắt hình khối.
Hành lá bỏ lá, lấy củ màu trắng, chẻ đôi.
Bỏ vào tô lớn. Rót dấm Kim Ngân vừa ngập.
Bỏ 1 muỗng canh đường, 2 muỗng cà phê muối ăn (hoặc bột nấu canh).
Xắt vào quả ớt, rồi trộn đều lên trong vòng 16 phút.
Nếu mỏi tay quá thì trộn 2 phút cũng được.
Xong bỏ vô tủ lạnh. Cứ 5 phút mở tủ lạnh ra trộn một lần.
Khi ăn lấy ra để lên bàn. Chu cha. Mùi dậy thơm của hành trắng. Nước bọt túa ra quanh mép. Cắn miếng su hào, vừa ngọt vừa chua vừa thơm vừa mặn.
Rót ly rượu đưa mồi. Chỉ uống 1 ly cho hưng phấn, ko nên uống nhiều.
Chúc các bạn cúi từng cúi cùng của năm 2014 một thứ đều suha (sung và hạnh)

TnBS

Thứ Bảy, 27 tháng 12, 2014

Nhóm tình nguyện vận động sáng tác bài hát ngợi ca các thầy cô giáo nơi biên cương, vùng sâu vùng xa, bất chấp cái lạnh vẫn kiên trì đứng lớp, gieo cái chữ cho các em nhỏ.

Nhóm tình nguyện vận động sáng tác bài hát ngợi ca các thầy cô giáo nơi biên cương, vùng sâu vùng xa, bất chấp cái lạnh vẫn kiên trì đứng lớp, gieo cái chữ cho các em nhỏ.

Các bạn gửi bài hát, lời, nhạc và nếu tự thu âm hoặc nhờ ai đó thu âm MP3 hoặc Youtube để giới thiệu rộng rãi với độc giả.

Giải nhất sẽ được một phần thưởng do Tony trao tặng. Các bài hát hay sẽ post lên để độc giả thưởng thức, hòng phát hiện nhân tài trong lĩnh vực ca hát, sẽ được Tony PR để thành nhạc sĩ, ca sĩ đám cưới...

Email về tinhnguyen.tnbs@gmail. com

Thứ Sáu, 26 tháng 12, 2014

Thứ Năm, 25 tháng 12, 2014

Từ Hà Nội, Đà Nẵng bạn có thể bay đến Cần Thơ với vé rẻ xình, rùi rong rủi miền Tây xong nước cho đời nó phóng khoáng thiệt tình như tấm lòng người phương nam thơm thảo, hồn hậu.

Từ Hà Nội, Đà Nẵng bạn có thể bay đến Cần Thơ với vé rẻ xình, rùi rong rủi miền Tây xong nước cho đời nó phóng khoáng thiệt tình như tấm lòng người phương nam thơm thảo, hồn hậu....

Lẽ nào khổ miết?

Lẽ nào khổ miết?

Có một lần lúc Tony mở inbox, một bạn đã gửi tin nhắn giới thiệu một loại trà lá khổ qua (mướp đắng) lên men do bạn ấy tự sản xuất, nói đã đạt tiêu chuẩn GlobalGAP. Tony vô cùng ngạc nhiên vì với cơ sở mới thành lập, để đạt tiêu chuẩn thế giới này, không hề đơn giản. Bạn có nhã ý muốn gặp Tony để trình bày sản phẩm rõ hơn. Sáng đó, Tony hẹn đi cà phê với bạn. Bạn đến đúng giờ, chính xác tuyệt đối, nên Tony rất lấy làm nể phục. Tác phong công nghiệp và chuyên nghiệp là đây.

Bạn kể, tốt nghiệp ngành sinh học, bạn làm giảng viên, sau đó nghiên cứu ngành dược phẩm ứng dụng từ công nghệ sinh học, nôm na là lấy cây cỏ nước Nam mình chiết xuất ra dược liệu. Những công trình khoa học thay vì bỏ trong ngăn bàn, các bạn đem ra ứng dụng thực tế. Tuy nhiên, phần lớn đều thất bại, vì trời đất vốn công bằng, không thể cho ai đó vừa có tư duy khoa học, vừa có tư duy kinh doanh nhạy bén, vừa có khả năng sản xuất, vừa có thể marketing...

Các bạn đã tập hợp lại, 8 con người của đủ mọi lĩnh vực, hùn hạp làm ăn với nhau. Đều là các bạn trẻ khởi nghiệp, nên vốn liếng hùn nhau cứ ngày càng vơi đi theo các chi phí phát sinh không như các bạn dự trù. Sản phẩm ban đầu là rượu vang từ hạt khổ qua thất bại, mặc dù đây là một công trình khoa học đoạt giải rất cao. Không nản chí, các bạn tiếp tục lấy công trình khác ứng dụng sản xuất thực tế, rồi lại thất bại. Cuối cùng, như người xưa hay nói "cánh cửa này đóng, cánh cửa khác lại mở ra", đó là việc tận dụng thân, rễ, lá của cây trồng này làm nước uống. Nghiên cứu cho thấy, tính dược liệu trong các thành phần bị coi là phế phẩm này lại cao hơn cả ở quả. Thế là các bạn lên ý tưởng mới, cắt thân, lá khổ qua, sấy khô, rồi lên men, tạo trà. Mẻ sản phẩm đầu tiên, thấy không ngon gì cả, mùi cây cỏ hoang dã quá. Thế là các bạn thức đêm ở suốt phòng thí nghiệm cải tiến công thức, thêm vào lá bạc hà để có vị cay ấm, thêm vào lá cỏ ngọt để dịu vị đắng. Sấy khô rồi sấy lạnh, tỷ lệ thế nào để hợp lý nhất...để ra một công thức hoàn hảo.

Sản phẩm mới sau khi cải tiến, niềm vui chưa bao lâu thì các bạn đối mặt với gánh nặng đầu tiên, tiền đâu? Tiền đâu để sản xuất đại trà. Nhiều phương án và tính toán được thực thi. Ngoài nguyên liệu là khổ qua, lá bạc hà và cỏ ngọt cũng được các bạn tự trồng, vừa giảm chi phí vừa theo dõi chất an toàn nông sản theo quy trình GlobalGAP. Từ việc tìm kiếm máy móc để sấy lạnh, hút chân không, bao bì nhãn mác...các bạn ròng rã tìm trong mấy tháng quên ăn quên ngủ, ở đâu bán rẻ nhất là các bạn tìm đến giao dịch. Song song đó, các bạn còn đăng ký với bộ y tế để có thể lưu hành như một loại thực phẩm chức năng, và đăng ký giấy chứng nhận GlobalGAP để có thể xuất khẩu. Để có được những dòng chữ này trên sản phẩm, là những đêm mất ngủ, những tài liệu hàng trăm trang phải đọc và triển khai, là hàng loạt các quy định nghiêm ngặt phải tuân thủ, kể cả bắt sâu bằng tay...

Sản phẩm Karantina ra đời, đẹp lung linh, sang trọng vô cùng nhưng... không bán được. Tiền đâu quảng bá tiếp thị, vì xưa nay thực phẩm chức năng của nước ngoài thường do các tập đoàn kinh doanh, họ có ngân sách lớn. Các bạn cầm từng hộp trà đến các nhà thuốc chào hàng, và sức mua thì vẫn không khá hơn. Có nhiều người khuyên các bạn bỏ cuộc, vì sản xuất thực phẩm chức năng không dành cho nước nghèo, nước nghèo chỉ nên mua lại thuốc men, thực phẩm chức năng của Mỹ, của châu Âu, của Nhật, của Hàn Quốc...và kinh doanh để kiếm tiền, thế thôi. Mình chỉ nên xuất khẩu nguyên liệu thô qua cho nước ngoài họ làm, rồi nhập lại thành phẩm.

Các bạn không nghĩ vậy. Xoay sở trong những nỗ lực khủng khiếp, mấy chục con người đều là tiến sĩ thạc sĩ cử nhân sinh học, đã ra bỏ chiếc áo blouse trắng, từ phòng thí nghiệm bước ra ngọn đồi cuốc đất trồng rau. Tranh thủ tiêu chuẩn GlobalGAP, các bạn tiến hành trồng rau sạch, xà lách, bầu bí, dưa leo, cà chua....phủ xanh cả chục hectare đất xung quanh nhà máy, và bán sản phẩm này vào các siêu thị cao cấp, các khách sạn năm sao....để có thể duy trì hoạt động công ty. Vì rau của các bạn hoàn toàn không dùng thuốc bảo vệ thực vật và phân hoá học nên đáp ứng tiêu chuẩn hàng nông sản sạch. Tiền bán rau, các bạn tái đầu tư vào những hộp trà khổ qua, với niềm tin sắt đá là, lẽ nào thực phẩm chức năng chỉ là sân chơi của những nước giàu? Lẽ nào các công trình nghiên cứu khoa học của sinh viên chỉ là những luận án bảo vệ xong và để trong thư viện?

Sản phẩm Karantina của các bạn có gửi Tony dùng. Cảm nhận đầu tiên là vị rất ngon, thơm ngát. Đem tặng các cụ già trong nhà Tony, ai cũng nói là giúp ngủ ngon, hạ đường huyết, thấy khoẻ rõ rệt. Đem tặng một anh bạn là doanh nhân bận rộn, anh đem ra pha trà trong mọi cuộc họp với khách hàng, ai cũng khen uống vào sảng khoái, chất lượng cuộc họp cũng từ đó mà hiệu quả hơn.

Tony nhờ nhóm Marketing quốc tế, tức nhóm Gánh rau ra chợ Tây ở Hà Nội phụ trách Marketing và xúc tiến xuất khẩu sản phẩm này ra thế giới bên ngoài, và các bạn đang hào hứng triển khai với một quyết tâm mạnh mẽ.

Đôi lời nhắn gửi T, người bạn khởi nghiệp với món trà lá khổ qua lên men này, bạn cứ yên tâm nhé. Lập nghiệp là quá trình vô cùng khó khăn và gian khổ, đặc biệt là sản xuất thì càng khổ cực hơn. Ngọc càng mài càng sáng.

"Ví phỏng đường đời bằng phẳng cả
Anh hùng hào kiệt có hơn ai?"

Bạn cứ tự tin với sự nghiệp nhà khoa học làm kinh tế của mình, cứ tiếp tục đam mê trà khổ qua của các bạn. Người Việt sẽ ủng hộ hàng Việt, chắc chắn là như vậy. Các bạn trẻ cứ đam mê nghiên cứu khoa học. Các doanh nghiệp mạnh dạn mua các công trình của các bạn về triển khai thay vì "làm cò", mua đi bán lại sản phẩm sản xuất từ nước ngoài. Cứ mạnh dạn khởi nghiệp để tạo thành dân tộc cho việc như người Đức, người Nhật, người Hàn...

Cứ đi, rồi sẽ đến.
Bạn trẻ hãy hướng đến sản xuất mọi sản phẩm thay thế nhập khẩu. Người nước ngoài làm được thì người mình cũng làm được.

Cứ quyết tâm, cứ có ý chí, cứ mím chặt môi, cứ nắm chặt tay. Thì khổ mấy cũng qua.

Khổ qua khổ qua...

Thứ Tư, 24 tháng 12, 2014

lai ngay

lai ngay


http://www.facebook.com/permalink.php?story_fbid=911560638896796&id=511088052277392

Thứ Ba, 23 tháng 12, 2014

Cũng rất nhiều bạn trẻ, mặc dù tự tiến cử với Tony là mình giỏi giang chăm chỉ thế này thế kia, cả trai lẫn gái nhưng khi đến Villa De Tony ở hay chơi 1 thời gian, Tony đều thấy không đạt.

Cũng rất nhiều bạn trẻ, mặc dù tự tiến cử với Tony là mình giỏi giang chăm chỉ thế này thế kia, cả trai lẫn gái nhưng khi đến Villa De Tony ở hay chơi 1 thời gian, Tony đều thấy không đạt. Phần lớn không biết phải làm gì trừ khi người khác yêu cầu.

Thấy đống rác trước ngõ không hốt, thấy bóng đèn hư không sửa, thấy cái cây khô queo không biết tưới nước. Có mấy cây đu đủ ươm trong chậu nó lớn rồi không biết tách ra trồng ngoài đất. Rau dền cây to cây nhỏ phải tách ra để nó lớn. Nhiều bạn mở tủ lạnh ra thấy rau, cá...và quyết định ăn mì tôm vì không biết sẽ tự chế biến món gì. Rau thì để héo và vứt. Mạng nhện nói cao quá sao quét tới. Bếp thì lung tung lọ muối đường giấm rượu gì cũng không dán nhãn, hỏi thì lấy ra liếm mới biết mặn là muối, ngọt là đường. Quần áo phơi trên sân thượng bay mất 5-6 cái xuống đất, con Lu xé nát hết. Giày dép thì cũng bị con Lu cắn nham nhở do quên không để trên kệ giày.

Chỉ có nằm lê lết trên salon ôm cái laptop 24/24 vẫn không thấy chán. Mùi mồ hôi đầy cái nệm salon nồng nặc do các bạn nam ở trần rồi nằm miết trên đó, nhưng không giặt. Phần lớn các bạn nhà cũng không khá giả gì, nhưng bố mẹ cũng tuyệt đối không cho làm gì, chỉ bắt học. Nên giờ mọi tự chủ cá nhân không có. Nghĩ không ra việc cho tự mình làm ở nhà thì đến công ty sẽ không nghĩ ra việc được mà làm, toàn ngồi chờ người khác giao việc. Không thì ngáp...

Việc nhà không làm thì đầu óc sẽ mất khả năng quan sát, và bất tài vô dụng cũng từ đó mà hình thành...

Bầu ơi.

Bầu ơi...


http://www.facebook.com/permalink.php?story_fbid=911344335585093&id=511088052277392

Đà Lạt: Sinh viên ĐH Đà Lạt, Yersin, cao đẳng sư phạm.

Đà Lạt: Sinh viên ĐH Đà Lạt, Yersin, cao đẳng sư phạm....trên địa bàn nên tham gia đội tình nguyện kinh doanh nông sản để giúp bà con nông dân, làm cho tuổi trẻ của mình có ý nghĩa hơn, có trải nghiệm để dễ có việc làm, hay có profile tốt để xin học bổng sau này.

Liên hệ nhóm để được phỏng vấn nhận vào nhé
https://www.facebook.com/dalat.tnbs?ref=ts&fref=ts

Dặn dò các nhóm TNV (2)

Dặn dò các nhóm TNV (2)

Dượng nhắc lại là các nhóm nếu có nhận tiền chỉ nhận với dạng lấy tiền trước, rồi giao nông sản cho bếp ăn từ thiện. Không lấy tiền ONLY nhé. Dượng không đồng ý hình thức nhận tiền quyên góp của bất cứ cá nhân tổ chức nào. Vì mình không phải là một tổ chức từ thiện.

Một số người không biết cứ chuyển tiền vô rồi báo dượng biết "vừa chuyển Tony 1 triệu đồng đó, qua nhóm X nhóm Y". Mong các bạn độc giả đừng làm như vậy nữa nhé. Việc kinh doanh nông sản là MỘT BÀI TẬP TÌNH HUỐNG, một case study để các bạn trẻ học kinh doanh, mục tiêu cuối cùng là ĐÀO TẠO KINH DOANH CHO CÁC BẠN TRẺ CÓ TÂM SÁNG, mục đích cuối cùng của chương trình này không phải là Từ thiện.

Trong quá trình làm bài tập tình huống này, tiền lãi thu được thay vì chia nhau, sẽ dùng để hoạt động xã hội 100% nhằm giúp các bạn trẻ có lòng trắc ẩn, có sự hào sảng.

Các nhóm lưu ý, nếu nhận được tiền của ai đó, PHẢI liên hệ bằng mọi giá TRẢ LẠI hoặc GIAO HÀNG NÔNG SẢN đến một bếp ăn từ thiện nào đó THEO ĐÚNG GIÁ TRỊ TIỀN đã nhận.

Nhóm nào dượng phát hiện nhận tiền và DÙNG TIỀN NÀY ĐỂ MUA ÁO ẤM, dượng sẽ thông báo trên page để xóa sổ nhóm đó. Và các bạn sẽ không hoạt động được nữa.

VIỆC GỬI ÁO LÊN CÁC EM VÙNG NÚI, KHÔNG CẦN THIẾT PHẢI LÊN TẬN NƠI. Đã tiền trạm rồi, biết rồi. CỬ 1-2 BẠN LÊN. Nếu không gửi xe lên cho thầy hiệu trưởng tự phát. Tuyệt đối không cho người khác tham gia đi cùng vì LÝ DO AN TOÀN mình không bảo đảm được. KHÔNG CÓ CHUYỆN RỦ ĐI CHO VUI. KHÔNG CÓ CÁI GÌ VUI Ở ĐÓ CẢ.

Áo của mình cũng tuyệt đối trơn, không được có LOGO hay câu quảng cáo gì, chỉ là MỘT CÁI ÁO ẤM. Không có chữ Tony Buổi Sáng Buổi Chiều chi hết nhé.

Áo mình nhận được từ các độc giả khác, nếu có LOGO quảng cáo công ty họ mình cũng không lấy. Từ thiện là tấm lòng, không phải cơ hội tiếp thị. Mong các bạn lưu ý thật kỹ.

HÀ NỘI-NHỮNG TẤM CHĂN NGHĨA TÌNH

HÀ NỘI-NHỮNG TẤM CHĂN NGHĨA TÌNH

Mùa đông. Có những lúc 8 độ C. Và người vô gia cư ngủ lề đường, co ro trong cái lạnh. Ngay cả ở những nước thịnh vượng nhất, vẫn có người vô gia cư ngủ công viên bến tàu. Đó là xã hội, vì một số người có nhà (house), nhưng không có một mái nhà (home) đúng nghĩa...

Cứ 2 ngày cuối tuần, nhóm Tình nguyện Hà Nội sẽ mở chương trình "Những tấm chăn nghĩa tình", mong các bạn ở thủ đô có những tấm chăn cũ (hoặc không dùng) gửi cho chúng tôi, bắt đầu từ đêm nay chúng tôi sẽ đi phát cho họ. Mọi người giúp bỏ vào một túi ny lông to để hôm sau, họ có thế xếp và bỏ vào, xách đi dễ dàng nhé.

Mình lạnh thì họ cũng lạnh, âu cũng là da thịt người. Mình may mắn hơn họ là có một tổ ấm, hãy chia sẻ chút ấm áp, cố gắng sưởi ấm họ bằng trái tim đầy tình thương. Là người Việt, cùng màu da giọng nói với nhau, phải thương nhau thật nhiều, thật nhiều...
----------------------------------------------------------------------
Liên hệ gửi chăn tại các địa chỉ sau, hoặc gọi điện nhắn tin để lại địa chỉ để chúng tôi sang lấy ạ.

1. I2 hẻm 91 Lương Định Của thời gian từ 7h-18h00, Hotline: 01669641718

2. 115 phố Vọng, Hotline: 0979780005 hoặc 106 Hồng Mai, hotline: 0934512523

3. 45 Bích Câu, Cát Linh, Đống Đa. Hotline: 01676098570

4. 86 Linh Lang, Ba Đình từ 14h-18h. Hotline: Long: 0166.945. 3336 Hoặc Phương 0983.353.86

5. Nhà D2 khu tập thể Nam Đồng, ngõ 119 Hồ Đắc Di, Đống Đa. Hotline: 01673508627

Mong các bạn có ngày cuối tuần đầy ý nghĩa.

"Có nơi đâu đẹp tuyệt vời
Như sông như núi như người Việt Nam?"

100 bài dạy làm ăn, biên tập theo chương trình của Đài truyền hình Hàn Quốc thập niên 70

100 bài dạy làm ăn, biên tập theo chương trình của Đài truyền hình Hàn Quốc thập niên 70
------------------------------------------------------------------------------
Bài 3: Kỹ năng Street Smart (SS)

Đây là kỹ năng quan trọng nhất mà một người làm ăn cần có.

Smart khác với intelligent ở chỗ là Intelligent thì IQ (chỉ số thông minh) phải cao, nhưng smart thì IQ và EQ (chỉ số cảm xúc) đều phải tương đối. Smart là thông minh thực tế, còn intelligent là thông minh hàn lâm. Ví dụ nói she is very intelligent, tức cô ấy học rất giỏi, nhưng nói she is very smart thì cô ấy phải biết phản ứng lại một cách thông minh, chứ không phải chỉ đưa cặp mắt cận nhìn đắm say người hỏi.

Street là đường phố. Như vậy SS chính là sự thông minh lanh lợi MÀ MÌNH CÓ ĐƯỢC từ đường phố. Đường phố có ai? Loại người gì có mặt ở trên phố? Ai cũng có. Chính vì vậy, việc ra phố và va chạm với đủ thể loại người, sẽ giúp mình có được SS.

Mọi doanh nhân thành công trên thế giới đều có SS. Ông A từng phải gõ cửa từng nhà bán tủ lạnh mới trở thành ông chủ nhà máy sản xuất điện tử lớn. Ông B phải từng làm cò đất kiếm chút hoa hồng trước khi có được hàng chục khu công nghiệp…Chính "street" đã dạy các ông ấy phải làm sao để kiếm tiền, và không mất tiền một cách "smart" nhất.

Các bạn nhớ câu chuyện "du hạc sinh và chuối hóa" chứ? Có anh tiến sĩ tài chính, mấy chục năm chưa về nước, vừa xuống sân bay ngơ ngác hỏi Bình Thạnh cách Tân Sơn Nhất bao nhiêu dặm hả em, thế là bị nó chạy vòng vòng mất hết mấy triệu. Vì anh tiến sĩ ấy quen sống trong tháp ngà, tốt nghiệp tiến sĩ, rồi vô các tòa cao ốc ở New York Paris, toàn gặp người mặc vét và nói chuyện đòn bẩy tài chính, chỉ số ROI riếc, nên đến một nước đang phát triển, nửa đêm nửa hôm, gặp anh lái taxi thì việc kể lể tôi là Việt Kiều 20 năm chưa về nước, tôi ôm một cục tiền về nước làm ăn, tôi giàu có thế này thế kia…thì bị nó chém đẹp là đúng rồi. Nên nhiều bạn đi chơi ở các nước như châu Phi chẳng hạn, về chê thế này thế kia vì các bạn không có SS. Ở cái xã hội đó, nó sẽ phải như vậy, xã hội đang phát triển cần thời gian để được tốt hơn, mình phải quen với nó, tự mình điều chỉnh cho phù hợp.

Các bạn cũng nhớ chuyện ở Davao? Tony đi vào một thị trấn trong núi rất xa thành phố, và nửa đêm check-in khách sạn, trên tường khách sạn vẫn còn vết đạn loang lổ của các lần chạm súng với lực lượng bắt cóc? Lúc đó, nếu mình tỏ ra đỏm dáng, nói tôi là doanh nhân đi đầu tư, có phòng VIP hem, có spa hem…thì nửa đêm nó vô bắt cóc ráng chịu. Còn nếu chỗ nguy hiểm mà ai hỏi, mình nói tôi là sinh viên đi du lịch, sẽ là sự an toàn cho tính mạng mình. Hay ở sân bay, người ta nhờ xách giùm hành lý qua cổng an ninh, chớ dại mà giúp đỡ. Ai biết trong đó có cái gì, lỡ ma túy thì sao. Nếu qua trót lọt thì tới kia, nó xin lại, mình chẳng được gì. Nếu không qua thì mình là người dính chưởng. Nếu người đó không đủ sức mang cái giỏ đó qua cổng an ninh, thì chẳng có khả năng xách cái giỏ đó từ nhà lên sân bay. Nên mình phải phán đoán chứ không phải ai cũng giúp. Kiểu ra nước ngoài gặp khủng bố làm rơi súng, nhặt lên đưa cho nó, nói súng của chú nè, lần sau cẩn thận hơn nghen chú.

Cách đây chục năm, có một sinh viên sang London học thạc sĩ. Nửa đêm, anh xuống tàu điện ngầm để đi về nhà, và vẫn như mọi khi, anh đứng chờ tàu ở vạch màu vàng cách đường ray 1m30. Lúc đó đã rất khuya, đang đứng thì có nhóm thanh niên người bản xứ đi nhậu về, say xỉn, đứng chung đợi tàu. Rồi họ đùa giỡn, đẩy anh xuống đường ray trong lúc tàu vừa tới. 12 năm phổ thông cha đưa mẹ rước, 4 năm đại học sáng đến trường chiều về nhà, anh không biết là với nhóm thanh niên say xỉn, mình không nên dây vào họ, không nên đứng gần họ. Nên các bạn trẻ cần có SS, để đảm bảo tính mạng cho bản thân mình, đặc biệt khi xa xứ, một mình…

Có nhiều bạn trẻ lâu lâu ra phố chơi, gặp bọn giang hồ vặt, nó chửi ví dụ ĐỤ MẸ, cái ngơ ngác hỏi chú ơi đụ mẹ nghĩa là gì? Vì xưa nay ở trường không ai nói, ở nhà thì bị cấm tiệt, đọc sách báo thì chỉ viết tắt là Đ.M, cứ tưởng Đan Mạch. Cái lấy Iphone ra mở từ điển ra dò nghĩa, bị giật mất ĐT, đứng khóc vang dội. Cho nên các bậc phụ huynh cứ mạnh dạn giáo dục cho con cái mình, từ đấy là xấu, không nên nói, nhưng không nên cách ly, phải cho ra phố. Vì có cách ly mãi được đâu. Mình không nói nhưng sẽ có người nói. Có nhiều người ra đường, đụng xe với mấy thằng choai choai, bèn xuống xe "làm cho ra lẽ", "dạy cho bài học"…Nhưng vấn đề là có làm cho ra lẽ với bọn nó được không, hay tranh cãi một hồi thì nó đâm cho một phát. Nó đang tuổi nổi loạn, có biết sai biết đúng là gì, lại lúc điên tiết nữa. Tiết là máu, điên tiết là máu điên, máu này chảy lên não thì có biết gì nữa mà "ý thức giao thông" với "con nhà giáo dục, học lớp mấy". Nên tránh bỏ đi, tránh voi chẳng xấu.

Trong làm ăn cũng vậy. Mình có SS để biết lúc nào cương, lúc nào nhu. Chứ hẻm phải cương miết, đứt mạch máu chết à. Còn nhu miết, nhũn miết thì làm ăn gì? Ví dụ. Giả sử cá lớn cắn câu, mình cố giật như thông thường, kết quả là dây câu sẽ đứt, cần sẽ gãy. Con cá đấy với lưỡi câu trong miệng, mấy ngày sau cũng sẽ chết. Hồ nước sẽ thối vì xác cá phân hủy. Cả ba đều lose-lose-lose, mất hết. Trong khi đó, với người có SS, họ sẽ thả dây ra lúc cá lớn cắn mồi. Để cá chạy vòng quanh, rồi từ từ thu dây câu lại. Rồi cá lại vùng lên, rồi mình lại thả ra rồi thu lại. Một hồi cá mệt, cái mình kéo lại gần bờ, dùng vợt vớt lên. Cần câu thì vẫn nguyên vẹn, con cá thì vẫn sống nếu được tháo lưỡi ra, thả lại dưới hồ hay đem bán đều có giá trị kinh tế, hồ nước vẫn trong xanh. Cả ba đều win-win-win, thắng hết.

SIẾT KỶ LUẬT CỦA NHÂN VIÊN VĂN PHÒNG PHƯỢNG TÍM

SIẾT KỶ LUẬT CỦA NHÂN VIÊN VĂN PHÒNG PHƯỢNG TÍM

8h30: có mặt tại BÀN làm việc. Vì 8h30 là giờ vô làm của công ty mình. Chính xác phải như vậy. Chứ không phải 8h30 ở bãi đỗ xe hay ở ngoài cửa.

Ai đi trễ đột xuất, phải thông báo với quản lý biết. Nếu đi trễ thường xuyên vì không tiên liệu được việc kẹt xe, tắc đường, thì sau 3 lần, sẽ tự viết kiểm điểm. Vì sao mình thiếu i-ốt đến mức kẹt xe miết mà không tránh được? Nếu lốp xe hỏng thì xem xét lại thay đổi phương tiện đến công ty. Có thể nói công ty hỗ trợ mua xe mới để không hỏng lốp 1 tháng cả chục lần như vậy.

Nghỉ phép là phải xin trước 1 tuần. Mình có 12 ngày phép như luật lao động quy định.

Nghỉ ốm đột xuất thì thông báo sáng đó cũng được, nhưng phải thông báo trước giờ làm việc cho cán bộ hành chính biết để thông báo hủy các giao dịch với khách. Nghỉ phép mà sáng đấy mới thông báo thì được xem là tự nghỉ không phép. 3 lần nghỉ không phép thì mời ra khỏi công ty.

Việc nghỉ ốm liên tục, sẽ bị xem xét lại, hoặc nói dối có hệ thống của đứa rẻ tiền, hoặc sức khỏe không bảo đảm công việc.

Đúng 8h30 làm việc, ngay tại bàn. Lau chùi sạch máy vi tính, con chuột, màn hình.

8h30-8h45: ghi ra to-do list, dán trước mặt. Một số người sẽ nộp to-do list này cho quản lý cấp gần nhất để kiểm soát.

Chiều 5h30: rà soát lại to-do list, xem việc nào chưa hoàn thành, thì PHẢI ở lại hoàn thành xong mới đi về. Quản lý sẽ xem xét nhắc nhở nếu công việc QUÊN không làm, hoặc ĐI VỀ khi việc chưa xong của thể loại vô trách nhiệm.

Mọi người tự siết lại kỷ luật trong lao động để có năng suất tối ưu. Việc nhắc nhở sẽ được thực hiện trực tiếp ngay trước mặt mọi người, lúc đó đừng tự ái, sĩ diện gì cả…Cứ tốt đi thì đâu có ai nhắc nhở. Tự mình trách mình trước khi trách người khác.

Nhiều bạn ở Bến Tre, Tiền Giang hỏi ca cao thu hoạch nhiều quá mà không chế biến thành sô cô la được, chủ yếu là xuất thô.

Nhiều bạn ở Bến Tre, Tiền Giang hỏi ca cao thu hoạch nhiều quá mà không chế biến thành sô cô la được, chủ yếu là xuất thô. Các bạn cố gắng tìm hiểu nhé. Có các công đoạn là lên men, phơi khô rồi mới chế biến được.

Các bạn vào youtube search chữ fermentation, cacao bean, process, chocolate making....sẽ tìm ra cách họ làm.

Rồi thử nghiệm miết sẽ ra được công thức bí quyết riêng của các bạn.

Người Đức, Thuỵ Sĩ, Bỉ...không trồng được, họ sang châu Phi thu mua nguyên liệu và đem về châu Âu chế biến thành sô cô la hoặc bột ca cao với giá trị gấp hàng trăm lần.

Trung Quốc, Nhật, Nga, Hàn....cũng không trồng được, nhưng nhu cầu rất lớn. Nhân viên văn phòng nào buổi sáng cũng cầm ly cà phê arabica trộn chocolate thơm phức từ các quán cà phê starbucks, the coffee beans bước ra.

Mình thử sản xuất xem.
https://m.youtube.com/watch?v=0TcFYfoB1BY

Đọc các bài báo về nhân sự Intel

Đọc các bài báo về nhân sự Intel

Năm 2008, đọc tin này mà buồn. Trong 2000 kỹ sư tin học Việt Nam, chỉ có 40 bạn đạt tiêu chuẩn vô làm cho Intel. Chuyên môn thì không bàn vì các bạn đều đã kỹ sử cả. 40 bạn này đều là người giỏi ngoại ngữ (điều kiện cần) và hoạt động đoàn đội công tác xã hội ( đk đủ). http://chuyentrang.tuoitre.vn/TTC/Index.aspx?ArticleID=253187&ChannelID=7

Năm 2012, đọc lại, thấy các bạn có bước trưởng thành. Rất là mừng. Chỉ 4 năm, đúng phương pháp, người ta trở nên vô cùng tài giỏi: http://chuyentrang.tuoitre.vn/Vieclam/Index.aspx?ArticleID=523154

Và hôm nay, các bạn lên ngôi
http://kinhdoanh.vnexpress.net/tin-tuc/doanh-nghiep/intel-dat-giai-doanh-nghiep-co-chinh-sach-nhan-su-xuat-sac-nhat-vn-3117972.html

Các bạn trẻ ĐỪNG THẤT NGHIỆP nữa, hãy học thật tốt chuyên môn, điên cuồng say mê với ngoại ngữ vào, luyện tập thể dục thể thao đọc sách khí thế vào, tham gia mọi hoạt động đoàn đội tình nguyện hay làm thêm... để có street smart. Tony từng làm nhân viên tiếp thị dầu gội đầu (gõ cửa từng nhà), từng mua quần áo chợ An Đông về bán, từng kinh doanh nước mắm, từ giữ xe đạp, xe máy, từng làm doorman (mở cửa khách sạn), phát tờ rơi, phụ bếp, in lịch, làm card visit,…Nghề gì cũng kinh qua nên năm 3 là đã có bao nhiêu kinh nghiệm làm việc. Rồi ra trường vô làm các công ty, ai cũng thấy bình thường vì sự chững chạc của mình. Các bạn cố lên, thất nghiệp, làm lương thấp là DO CÁC BẠN lười quá. Thoát khỏi sự BAO CẤP của gia đình đi, tự bơi đi.

Các ông cha bà mẹ, các ông anh bà chị, thôi thoát ly cho cháu nó đi nhé, 18 tuổi rồi, đừng cho tiền chúng nữa, đừng quyết định chúng học cái gì, làm cái gì, gả chúng nó cho ai…Mình sẽ già sẽ chết, có nuôi mãi chúng đâu. Nó học ngành gì thì tùy nó, mình có học đâu. Nó lấy ai cũng tùy nó, nó lấy chứ mình có lấy đâu. Hổ mẹ nuôi con, đúng 3 tuổi (tuổi có khả năng sinh sản) là cắn, đuổi, ép bỏ đi, dù con hổ con nó khóc quá chừng vì tưởng mẹ hết thương nó. Nhưng tự nhiên là vậy, đó là tình thương và trách nhiệm thật sự. Vì nếu cứ tiếp tục săn mồi cho hổ con ăn, thì hổ con sẽ mất khả năng săn mồi. Hổ mẹ già và chết, hổ con chết theo vì đói. Con gà cũng vậy, lớn lớn biết đạp mái là mẹ gà cắn, đuổi, ignore, coi như không quen, tự bươi móc kiếm ăn đi....

Thế giới tự nhiên là vậy, sao mình lại làm khác?

Một nữ thạc sĩ vừa tốt nghiệp MBA ở nước ngoài về, vô lấy trà ô long, xớn xác không nhìn không ngó, bỏ vô cả gói hút ẩm, rót nước sôi vào và mời khách nước ngoài.

Một nữ thạc sĩ vừa tốt nghiệp MBA ở nước ngoài về, vô lấy trà ô long, xớn xác không nhìn không ngó, bỏ vô cả gói hút ẩm, rót nước sôi vào và mời khách nước ngoài. Xong khách nhìn thấy nên bỏ lại cả ly nước trên bàn không uống. Khách về, Tony hỏi thì bạn ấy bảo là "từ bé đến giờ em chỉ hạc, trường chuyên lớp chọn, cử nhân đến thạc sĩ, bố mẹ em làm hết mọi việc, em chỉ lo luyện toán lý hoá để đỗ đại học, nên em chẳng biết pha trà là thế nào". Nhưng rất bức xúc vì "trà lại bỏ gói hút ẩm vào trong đấy làm gì, lỗi của nhà sản xuất chứ "đâu phải em, nào đâu phải em"...

Bệnh nghiện internet

Bệnh nghiện internet

"Chào dượng. Con tên H, 30 tuổi, "vợ con chưa có, chó mèo cũng không", sự nghiệp chẳng có gì ngoài lương 5 triệu/tháng. Đất Hà thành, con chật vật mãi mới sống được.

Con tốt nghiệp một ĐH lớn ở Hà Nội, gia đình ở Sóc Sơn, cuối tuần con mới về nhà một lần. Đọc bài của dượng, nhìn hoàn cảnh của mình, thấy sao nhem nhuốc quá. Từ lúc ra trường đến giờ, con chưa biếu cho bố mẹ con đồng nào, ngoại trừ vài ba hộp bánh công ty cho. Hôm bữa dượng post bài chuyện thằng Quân, con đọc xong mất ngủ cả đêm, vì con không biết ước mơ của mình là gì, mình sống để làm gì và mình muốn gì. Rồi đọc bài mọi học sinh phải viết bài luận "Tôi là ai" để được vô các ĐH lớn bên nước ngoài, con không trả lời được. Gần 1/3 cuộc đời, con chưa biết mình là ai.

Cứ sáng, con ngủ dậy thấy trong người uể oải, và nghĩ việc phải đến công ty là một cực hình. Công ty con làm về tư vấn xây dựng, 8h sáng con đến cơ quan bỏ cái cặp đó, bật máy lên cho người ra biết đã đến, tranh thủ ra ngoài làm bát bún riêu, kéo vài điếu, vài cốc chè rồi vào. Con làm hành chính, ghi chép ai đi trễ về sớm, mua giấy mua bìa cứng, đóng tiền điện nước… Có việc thì làm 1 chút, xong chạy ra đánh cờ với bác bảo vệ. Ông giám đốc công ty là bạn của bố con, nên con không sợ. Công ty có làm ăn được hay không được thì kệ nó. Nó tèo thì con xin việc khác.

Cứ mỗi lần đọc gương phấn đấu của các bạn khác xong thì máu con sôi lên 100 độ, con quyết chí học tập và làm ăn. Nhưng sáng ngủ dậy lại quên mất hôm qua mình ĐỊNH QUYẾT TÂM CÁI GÌ. Mở sách học tiếng Anh ra thì con không biết học để làm gì, con có đi nước ngoài đâu, có tiền đâu mà đi du lịch. Đến trung tâm ngoại ngữ thì con nghĩ mình già thế này học chung với bọn trẻ con à. Tập thể dục hay tập tạ tập gym thì con cũng lười nốt, con cứ đi ăn cơm ngoài hàng, xong về nhà trọ và ôm cái laptop. Trước đây thì tối nào con cũng đi nhậu hay cà phê chém gió với đám bạn, nhưng giờ phần đứa có gia đình, đứa thì ngáo ngơ, nghe nó nói 2,3 lần có mỗi 1 câu chuyện đấy, con chán. Bọn nó sợ chữ, không đọc dài được nên không biết gì mà nói cả, dù đều tốt nghiệp ĐH hết dượng à. Thế là con lên mạng, thế giới ảo là cứu cánh của con. Con chơi game online hoặc lang thang trên mạng, đến 1h-2h sáng mỏi mắt quá thì lăn ra ngủ. Con tham gia ở mọi diễn đàn, con đọc mọi blog, mọi tin tức trên các trang chính thống lẫn lá cải, rồi con xem phim và thu dam (đoán là "thử đầm"), rồi con chat chit facebook với 1000 friends-chẳng biết đó là ai. Cứ có 1 thông tin nào đăng lên, con search google kiểm tra tính xác thực và comment cãi qua cãi lại. Như dượng viết "cá lòng tong kho tộ", con sẽ search cãi ngay là "cá lòn ton", "kho tô" chứ không phải tộ. Con cũng đặt câu hỏi này câu hỏi nọ, dự án này dự án kia lên cho người ta tư vấn, chủ yếu đọc cho vui chứ có làm gì, mà bọn tư vấn con nghĩ chắc cũng toàn bọn dở hơi cám lợn như con cả.

Yêu đương thì con cũng trải qua 2 mối tình, rồi giờ đang FA. Nghĩ đến việc phải gặp, chiều chuộng, đèo nhau đi ăn kem, dỗ dành khóc lóc giận hờn…con lười quá nên cũng chẳng có tình yêu nào mới. Khi nào bố mẹ con có nhu cầu cho con lấy vợ thì bố mẹ con giới thiệu 1 cô ưng mắt trong làng là xong.

Con ở ngoài hiền lành nhút nhát, nhưng trên thế giới mạng con có số má lắm dượng, con văng tục, bốc phét kinh lắm. Trí nhớ con cũng tốt nên cái gì con cũng biết, nhưng con không kiếm tiền được. Sao người ta phát minh ra internet để làm gì mà con khổ quá vậy? Dượng biết con bị bệnh gì và chữa trị ra sao hem?"

Tony trả lời: Con dao là trung tính. Laptop, internet, ipad, mạng xã hội, website, thư điện tử…cũng vậy. Nó được phát minh ra để giúp cuộc sống tốt đẹp hơn, nhưng 1 số người đã lạm dụng. Giống như con dao, nên chỉ dùng gọt hoa quả hoặc thái thức ăn.

Ai suốt ngày trên mạng? Chỉ có đám tỷ phú thời gian. Người ta đầu tắt mặt tối học tập, làm ăn..., thời gian đâu mà bình luận chuyện vĩ mô nước này nước kia trên đó? Họ chỉ online 1-2h trong ngày thôi, coi email và các tin tức phục vụ công việc của họ thì cũng đã hết giờ.

Cách chữa trị: Con cho ai cái laptop rồi ban đêm đăng ký học lớp cầu lông tennis bơi lội đá bóng võ thuật gì đi. Tham gia một CLB tình nguyện, ví dụ nhặt rác bờ hồ. Đăng ký một lớp học ban đêm, mấy lớp dạy kỹ năng hoặc tiếng Ý tiếng Ả Rập... Tìm một cô gái tử tế để kết bạn (lựa cô nào biết làm việc nhà và đọc sách giấy, thể loại chỉ ôm iphone thì thôi nhé, đừng đến gần, mấy cô ấy ngụy biện nói đọc ebook chứ dễ gì, mở ebook chứ facebook nhấp nháy là mở ra coi, nên sách giấy là cái cần phải có của cộng đồng văn hóa đọc thật sự). Cuối tuần đi dã ngoại hay cà phê ngồi đọc sách cùng cô ấy. Lâu lâu đi du lịch bụi thật xa, đến những miền quê nghèo khó.

Mỗi sáng ngủ dậy, lấy tay vả vô mặt 100 lần nếu thèm internet. Làm liên tiếp trong 3 tháng. Quyết tâm may ra hết. Nghiện internet cũng như nghiện ma túy vậy, phải Ý CHÍ lắm mới bỏ được. Nhưng làm được cái đó rồi, thì sau này cái gì làm cũng được.

100 bài dạy làm ăn, biên tập theo chương trình của Đài truyền hình Hàn Quốc thập niên 70

100 bài dạy làm ăn, biên tập theo chương trình của Đài truyền hình Hàn Quốc thập niên 70
------------------------------------------------------------------------------
Chọn bạn làm ăn (2)

Người ta nói "đàn ông đi biển có đôi", vì tự mình thì chỉ dừng ở mức độ đi câu cá, còn muốn giăng lưới đánh mẻ cá to, phải hợp lực cùng nhau.

Điều kiện cần của hùn hạp là SỰ HÀO SẢNG của người rủ. Điều kiện đủ là KỶ LUẬT CỦA MỖI CÁ NHÂN người góp vốn. Kỷ luật này phải là bản chất, hoặc phải được đào tạo để trở thành thói quen.

Nhóm tình nguyện sau 3 tuần bán cà chua, 30/60 bạn phải rời nhóm. Có những cam kết ban đầu các bạn bỏ qua. Đi trễ. Về sớm. Xuề xòa cho qua sai sót. Báo cáo đến hạn không có. Giao việc quên làm… Các bạn ấy nói dượng không biết tụi con vất vả như thế nào, chiều thứ 6 tan sở là đón xe lên Đà Lạt, mua cà chua xong, sáng thứ 7 ngồi phân loại đến khuya, rồi chủ nhật đứng bán cả ngày, kiếm được bi nhiêu tiền là gửi hết vào quỹ "bạn trẻ khởi nghiệp" hay "áo ấm mùa đông". Tony đánh giá các bạn ở yếu tố nhiệt tình, tốt bụng, chăm chỉ, hào sảng…nhưng đấy chỉ là ĐIỀU KIỆN CẦN. ĐIỀU KIỆN ĐỦ là tính kỷ luật thì không có, nên trước sau gì cũng tan rã nhóm, giải tán trước cho rồi. Còn 30 đứa thì đào tạo 30 đứa. Hoặc không làm cũng được, làm thì phải đàng hoàng. Ông Lý Quang Diệu nói "you cannot reach your dream or goal without discipline". Discipline là tính kỷ luật, nếu không có nó, dream (giấc mơ) hay goal (mục tiêu cuối cùng) sẽ không bao giờ đạt được.

Nước Đức tạo nên chủ nghĩa hoàn hảo trong công việc là vì người Đức được rèn luyện tính kỷ luật từ tấm bé. Người Nhật tạo nên huyền thoại Á Châu cũng vì tính kỷ luật khủng khiếp của mình. Người Hàn tạo nên kỳ tích cũng vì tính kỷ luật đôi lúc hơi cực đoan của họ. Doanh nhân nào thành đạt cũng có cái tính tuyệt vời đó. Bạn thử hẹn ăn trưa với Mr Jack Ma của Alibaba hay Mr Warren Buffett, hẹn 11h45 là đúng 11h45. Không có chuyện tiệc cưới mời 6h thì 7h15 mới múa hát và đãi ăn lúc 7h45.

Nếu thấy người không có tính kỷ luật, xuề xòa…thì chỉ cà phê cà pháo, tuyệt đối không hợp tác. Ở miền Tây Nam Bộ, dân ở đây có tính hào sảng nên khi mới mở ra làm ăn, doanh nghiệp nào cũng phát triển ầm ầm. Nhưng đến quy mô cỡ vài ngàn công nhân, thì bắt đầu lộn xộn trong quản lý. Có nhà máy chế biến cá basa nọ, cách đây 4 năm Tony đến mua cá, thấy công nhân đi vệ sinh xong vô không rửa tay, quản đốc thấy nhưng bỏ qua. Rồi quản đốc thì vừa chỉ đạo sản xuất vừa quẹt quẹt smartphone. Ông bảo vệ thì ngủ gục, bấm còi miết mới ra mở cửa cổng, đầu tóc rồi bù. Trong phòng thì giám đốc đang cợt nhã với một nữ thực tập sinh, trêu đùa quá trớn. Nhân viên thì vừa đọc tin tức online vừa làm hợp đồng, nên ngôn ngữ hợp đồng ngoại thương mà cứ như nói chuyện showbiz. Khi họp xong, Tony rủ đi ăn trưa, ông giám đốc gọi miết thì anh tài xế mới xuất hiện, vì anh đang trong phòng riêng đánh bài ăn tiền với các tài xế khác. Tony nói sao anh để vậy thì anh cười khà khà, nói kệ, anh em cả. Bữa nào bốn anh hội đồng quản trụy có mặt ở nhà máy, thì phòng giám đốc sẽ được đóng kín, các anh sẽ quánh bài tiến lên. Bốn người là đủ tay bài. Còn nếu chỉ có 2 anh, thì sẽ quánh cờ tướng, mỗi ván cả chục triệu.

Tony thấy doanh nghiệp vầy thì không ổn. Và đúng 4 năm sau thì nhà máy này rao bán. Vì đơn hàng xuất khẩu nào cũng bị trả lại hoặc tiêu hủy, lúc thì nhiễm vi sinh, lúc thì rơi cây kim trong bịch cá, xuất qua kia bị máy dò kim loại phát hiện, lúc thì cháy nổ do công nhân bất cẩn…Lỗ triền miên. Bữa họp cổ đông để bán nhà máy, trong 4 anh sáng lập viên, người đến muộn 15 phút, người đến muộn 2 tiếng, quýnh quáng bước vào phòng họp, gãi tai nói các lý do vô cùng quen thuộc như kẹt xe, lốp hỏng, đau bụng đột xuất, đưa mẹ đi bơi,…

Trên đường về lại Sài Gòn, anh S, đại diện công ty tài chính, giờ là cổ đông chính của nhà máy này, hỏi Tony chứ em biết vì sao họ rất giỏi, rất tài năng, nhưng cuối cùng phải bán nhà máy không. Vì tính kỷ luật là thứ DUY NHẤT họ thiếu. Họ chỉ có thể ĐẺ mà không thể NUÔI. Anh S nói anh sẽ không giữ ban giám đốc cũ, vì sợ là sự vô kỷ luật, sự xuề xòa của họ ảnh hưởng đến cả công ty, ai cũng bắt chước thì chết.

Nên các bạn trẻ, muốn có sự nghiệp, phải rèn tính kỷ luật cho CÁ NHÂN mình. Cái này đơn giản chỉ là sự RÈN LUYỆN. Quyết tâm 11h đêm ngủ là 11h đêm tắt đèn tắt máy tính đi ngủ. Đúng 5h sáng thức dậy là đúng 5h, vặn đồng hồ reng reng, bật dậy như lò xo. Tập thể dục là tập thể dục. Mệt cũng tập, trời lạnh cỡ nào cũng tập. Đến công sở trường học phải tuyệt đối đúng giờ, 8h học là 8h mở tập ra học. Giờ ăn là ăn, chơi là chơi, làm là làm. Ngồi cà phê với bạn bè là nói chuyện, tắt máy, không vừa nói chuyện vừa gián đoạn vì facebook hay tin nhắn. Kỷ luật khủng khiếp cho cá nhân mình, không nuông chiều cái lười, cái xuề xòa, cái "thôi kệ". Và bạn bè cũng vậy, hạn chế chơi với thể loại vô kỷ luật, vì sẽ bị lây nhiễm. Khi học hành, chọn đội nhóm để làm bài tập chẳng hạn, chỉ chọn người có kỷ luật, không CẢ NỂ, mình cả nể là mình khổ. Đặc biệt trong làm ăn, người rủ mình mà kém kỷ luật, thì thôi. Vì hùn với họ, mình có cố gắng làm đến đâu đi nữa, cuối cùng cũng dẹp tiệm.

Bốn anh sáng lập viên nhà máy thủy sản kia, bán xong có chút tiền, rượu chè suốt. Rồi bất đắc chí, tới giờ khởi nghiệp lại vẫn chưa được, đành chạy xe ôm kiếm sống. Cứ chở khách đi ngang thì chỉ trỏ nói hồi xưa nhà máy này của tụi anh nè. Hằng ngày, 4 anh tụ tập với nhau ở quán cà phê, vừa ngồi chờ khách vừa quánh bài, ván giờ chỉ còn mười ngàn hai chục.

Nhưng cả bốn đều rất vui. Vì lúc nào cũng đủ tay bài. Enough hands to play cards. Always.

Hoa hậu ứng xử ra răng?

Hoa hậu ứng xử ra răng?

Tony mấy nay bị tụi nhỏ dội bom, hỏi dượng ơi với câu hỏi cho cuộc thi hoa hậu vừa tổ chức xong, trả lời như thế nào là đạt. Cả ngày bán phân không yên với tụi nó, nói dượng chỉ tụi con để tụi con thi hạc sinh thanh luỵch. Tony sau khi bán xong, dọn hàng vô nhà rồi, rửa tay rồi quẹt quẹt lau khô trong cái quần bà ba màu nâu, lật đật vô nhà online coi tin tức liền, chứ mấy bữa nay không cập nhật tin tức gì hết. Search "cuộc thi hoa hậu", thấy câu hỏi là "điều gì làm người con gái Việt Nam không bị lẫn với những cô gái khác trên thế giới?" rồi một câu "đàn ông và phụ nữ, ai sướng hơn". Đọc mà mồ hôi tuôn thành dòng.

Câu hỏi so sánh là câu hỏi khó nhất và tế nhị nhất trong các câu hỏi. Nếu ở nước ngoài, người ta sẽ hỏi "đức tính nào ở phụ nữ Việt nam mà mình thích nhất" hay "nếu được chọn, bạn muốn làm đàn ông hay phụ nữ, vì sao", chứ không có so sánh trực tiếp vậy, vì trả lời thế nào cũng chết. Ví dụ câu phụ nữ Việt Nam khác phụ nữ thế giới thế nào, mình nói đẹp, thông minh, dịu dàng, nhân hậu, thủy chung, chịu đựng…thi bị quật lại vậy phụ nữ nước khác hẻm có mấy cái đó hả? Nên nếu Tony thi hoa hậu, đụng câu hỏi đó, cũng chỉ mỉm cười. Nhưng tụi nhỏ hẻm chịu, nó nói mình chỉ cười là bị quánh giá thiếu i-ốt đó dượng, phải trả lời. Nếu bị ép phải trả lời, Tony sẽ nói là " Điều mà phụ nữ Việt Nam không lẫn được với phụ nữ nước ngoài là nói tiếng Việt lưu loát như tiếng mẹ đẻ".

Trong giao tiếp, nếu mình bị hỏi mấy câu so sánh, mình nên cười trừ. Còn ép thì nói đại bâng quơ gì đó cho xong. Ví dụ hỏi phở Hà Nội ngon hay phở Sài Gòn ngon thì mình nói "em thích ăn bún bò Huế", trả lời trớt quớt vậy cho dượng. Chứ câu hỏi cắc cớ, nó sai từ phương pháp đặt câu hỏi rồi. Hay "đờn ông hay phụ nữ, ai sướng hơn" thì mình mỉm cười thôi, chứ sao biết. Sướng khổ là phạm trù cảm tính mà, ai chả có lúc sướng, có lúc khổ. Khóc…

Nên trong trò chuyện, đừng hỏi các câu hỏi so sánh. Cũng đừng chê trách ban giám khảo nhé, dượng hồi xưa cũng không biết cái vụ này, cứ hỏi vậy suốt. May mà qua Há Vợt nó dạy cho mới biết đó chớ.

Thôi thôi, bán phân bán phân. Kẻo bọn nó lại mắng, bán phân mà lại bon chen chuyện showbiz
(ĐT reng)
"A lô, anh Bảy hả? Lấy cái gì? 10 tấn NPK 16-16-8 hả? Rồi rồi, sáng mai giao cho. Rảnh tối tối chèo ghe qua nhà tui nhậu nghen anh Bảy".

Khách mới gọi. Thui giờ dượng ra sông tắm, dạo này vô vụ Đông Xuân bán phân thuốc cả ngày…

Cali de Tony

Cali de Tony

Cali đây có nghĩa là cá linh, chứ hẻm phải bang bên Mỹ. Ở miền Tây Nam Bộ, nếu ai hỏi món gì ngon nhất, Tony sẽ trả lời đó là món cali. Cá linh gắn với truyền thuyết ngày xưa giúp vua Gia Long chạy trốn khỏi sự truy đuổi của nghĩa quân Tây Sơn, nên có câu hò "nước không chân sao kêu nước đứng? Cá không thờ sao gọi cá linh?"

Cá linh giống cá hồi ở đặc điểm mỗi lần đau đẻ là tìm về thượng nguồn, đó là biển Hồ của Cambuchia. Đẻ xong, cá con sẽ trôi theo dòng Tonle Sap vào Việt Nam qua 2 ngã Hậu Giang/Tiền Giang. Đến biên giới VN, cá linh bằng ngón tay út, ngày xưa nhiều vô kể, quấn thành khối lớn, dân khẩn hoang rảnh rảnh ra vớt vô ăn. Cá linh thơm, béo, ngọt đặc trưng mà không có loại cá nào so sánh bằng, lại hoàn toàn không có mùi tanh. Khi xúc về, rửa sạch, có thể đổ bánh xèo, hay nhúng lẩu, hay kho lạt ăn với bông điên điển là sự kết hợp không thể có món gì ngon hơn.

Sau khi cá vào sâu nội địa thì cá bắt đầu lớn. Nên ở hạ nguồn, chúng ta chỉ bắt được cá linh to bằng ngón tay cái trở lên, người miền Tây dùng để kho mía. Cá làm sạch héng, mía lau chẻ nhỏ rồi xếp dưới nồi, cá xếp trên. Chặt 1 trái dừa xiêm đổ vô sao cho xâm xấp nước, thêm chút nước mắm và tiêu Phú Quốc giã dập hoặc ớt hiểm nguyên trái. Lấy cái dĩa đè lên trên. Sau đó sẽ kho liu riu lửa khoảng 5h thì cá sẽ khô, lúc này xương mềm rục, dọn ra với cơm nóng, trời mưa lạnh lạnh, thì thôi, ăn quên thôi. Tony mỗi lần ăn cơm với cá linh kho, quất 4-5 chén vẫn chưa thấy no.

Nhưng đến chén thứ 6 thì no.
---------------------------------------------------------------------------
P/S: Sản phẩm này hiện đã có 1 số cty chế biến thủy sản đóng hộp xuất khẩu. Mình mua về, lấy ra chén, bỏ 1 muỗng giấm Kim Ngân vào, 1 muỗng cà phê nước mắm nữa (vì khẩu vị của dân miền Tây hơi ngọt). Sau đó hâm nóng trên bếp hoặc lo vi sóng. Một hộp khoảng 200 gram, để chế biến 1 hộp cá này, mình phải có khoảng 300 gram cá tươi, một trái dừa xiêm, nửa cây mía, nên giá trị nó lớn lắm. Dọn ra ăn kèm với rau sống các loại. Mùa đông rau xà lách tươi ngon mơn mởn nè, quất luôn cả rổ ngồi ăn cho sướng.