Thứ Sáu, 5 tháng 6, 2015

Chủ nghĩa hoàn hảo của người Đức

Chủ nghĩa hoàn hảo của người Đức

Ít ai biết, từ năm 1992, tức chỉ 2 năm sau khi thống nhất 2 miền Đông Tây, nước Đức là nhà xuất khẩu lớn nhất thế giới, dù dân số chỉ khoảng 80 triệu so với khoảng 300 triệu của Mỹ và 1.3 tỷ của Trung Quốc. Trị vị ngôi vô địch thế giới về xuất khẩu trong suốt 17 năm, đến năm 2009, Trung Quốc mới qua mặt nước Đức vì rất nhiều sản phẩm là tài nguyên thiên nhiên, nhiều sản phẩm thâm dụng lao động, trong khi nước Đức phần lớn xuất khẩu là xe hơi, máy móc công nghệ và chất xám.

Vào nhà một người Đức, khó có thể phát hiện một sản phẩm nào mà không phải Made in Germany. Thậm chí bông ráy tai nước Đức cũng sản xuất, dù giá thành sản xuất là 10 USD so với 1 USD của người Trung Quốc. Khi Trung Quốc mở cửa và thành công xưởng của thế giới, các nước khác thấy không hiệu quả nếu tự họ sản xuất, nên qua Trung Quốc đặt hàng hết. Nhưng nước Đức thì không. Họ vẫn tự sản xuất cái cục gôm, cây bút chì, chiếc xe đạp…dù giá thành rất cao, và vì họ có một phân khúc thị trường riêng. Đó là dành cho những người quen dùng đồ Đức trên khắp thế giới.

Vì sao? Vì dân tộc Đức là dân tộc theo chủ nghĩa hoàn hảo trong sản xuất. Giữa sự chao đảo của suy thoái kinh tế, nước Đức vẫn không hề hấn gì, và là chỗ dựa cho bao nhiêu quốc gia khác trong cộng đồng chung châu Âu. Nền giáo dục Đức là nền giáo dục mà Tony thích nhất, vì nó đào tạo ra những người học để "cho việc" thay vì tốt nghiệp ra trường để đi xin việc cho tốt. Một nền giáo dục dựa trên sự kỷ luật Vô cùng vô cùng nghiêm khắc. Học sinh tiểu học sẽ được học bài quốc ca khi vào trường, tựa để là "nước Đức vượt lên tất cả". Sự tập trung cao độ của người Đức còn thể hiện qua bóng đá, năm 2014, tại World Cup được tổ chức tại Brazil, dưới áp lực của hàng vạn khán giả nước chủ nhà trên sân, các chàng trai đến từ nước Đức không hề bị run chân run tay gì, thắng vẫn vui nhẹ nhàng, thua vẫn bình thản thi đấu, ai vị trí người đó, tổ chức tấn công phòng thủ bình thường, và họ đã đăng quang ở ngôi cao nhất. Ít ai biết trước đó người Đức đã sang Brazil 4 năm trước, xây dựng một khu resort riêng cho đội tuyển Đức sang ăn ở tập luyện cho quen khí hậu, với đầu bếp bác sĩ đến lao công đều là người Đức. Khu resort này sau WC được tặng lại cho nước chủ nhà như là một món quà kỷ niệm của sự well-prepared.

Người Nhật cũng từng hâm mộ và học theo người Đức, và gần đây là người Hàn Quốc, và trở thành 2 bản sao hoàn hảo. Ở trường, giáo viên Đức tỉ mỉ sửa cho học sinh từng lỗi dấu chấm, dấu phẩy...để tạo thành thói quen "hoản hảo" trong mọi thứ, tuyệt đối không bao giờ xuề xoà cho qua, vì như vậy là hại cá nhân từng học sinh, hại đến xã hội sau này vì thói quen làm sai, bất cẩn. Nên khi ra đời, họ khắt khe từng mm trong công việc, tạo thành hiệu quả cao, không tốn thời gian sửa sai vô ích.

Người Đức quan niệm, trong cuộc đời con người, trong cuộc sống, có thể méo mó một chút để thú vị hơn. Tuy nhiên, trong học tập, sản xuất và kinh doanh, chúng ta phải áp dụng chủ nghĩa hoàn hảo. Nếu bạn biết lái xe hơi, cầm vô lăng xe Đức sản xuất sẽ thấy cảm giác yên tâm hơn nhiều so với xe đến từ các nước khác. Và tỷ lệ thu hồi xe lỗi của các dòng xe do nước Đức sản cũng thấp hơn nhiều so với các nước khác. Anh bạn của Tony, một kỹ sư làm việc cho một hãng xe Đức ở Sài Gòn, hay kể Tony nghe về câu chuyện ông sếp người Đức đã dạy anh như thế nào. Anh nói, ở Việt Nam, mình hay nói đại khái sản phẩm này là tất cả tâm huyết của tao. Tâm-huyết là tim và máu, tức cũng ghê gớm lắm rồi, nhưng với người Đức, tâm-huyết có ý nghĩa gì đâu, họ còn đem cả tính mạng ra bảo lãnh. Kỹ sư trưởng thiết kế một mẫu xe hơi mới, sẽ phải chịu trách nhiệm bằng tính mạng của mình cho độ an toàn của xe. Anh ấy sẽ phải sẵn sàng chết đi để cả triệu người lái mẫu xe đó được an toàn trên đường thiên lý.

----------------------------------------------------------------------------
P2: Ở nhà Tony có một cái thau giặt đồ bằng nhựa, người thân mang về từ Đông Đức từ năm 1988, để ngoài nắng mưa gió sương nhưng bây giờ vẫn còn xài tốt, màu đỏ vẫn rực rỡ. Chỉ là một cái thau nhựa thôi, nhưng vì Made in Germany nên đó là một đẳng cấp khác, một sản phẩm do người Đức tạo ra. Còn nếu bạn học kiến trúc, một bộ bút vẽ Made In Germany là cái phải có của mọi kiến trúc sư chuyên nghiệp trên thế giới.

Ở Đức, giáo dục công lập được miễn phí kể cả đại học, kể cả sinh viên nước ngoài nhưng với điều kiện là phải biết tiếng Đức và có bằng Abitur tức tú tài. Những tưởng với sự tiên tiến của nền giáo dục ấy, sinh viên quốc tế sẽ đổ xô sang học? Nhưng không, số lượng sinh viên vẫn không nhiều so với các nước như Mỹ, Anh, Pháp, Úc…một phần tiếng Đức khá khó, nhiều người ngại. Vì sợ học xong rồi ra trường, nếu không làm cho công ty Đức thì cũng không có lợi thế, dù tiếng Anh vẫn là ngôn ngữ phổ biến ở nước Đức. Thứ 2 là họ nghiêm khắc, học khó vì chất lượng thật sự chứ không chạy theo thành tích. Giáo dục Đức phân cấp học sinh theo trí tuệ của các bạn từ lúc tốt nghiệp tiểu học, tức ai giỏi thì bắt đầu lớp 5 sẽ đi theo hướng đào tạo hàn lâm, còn lại thì các trường khác theo hướng thực hành. Cả 2 hệ đều được xã hội tôn trọng như nhau, vì khả năng 1 đứa trẻ khác nhau nên cho nó học cái gì phát huy tối đa khả năng của nó. Ví dụ bạn Anne không tưởng tượng ra được cái hình cầu nội tiếp trong hình nón, mở 2 vòi nước và không tính được sau bao nhiêu phút thì đầy cái bồn, thì thôi định hướng cho nó học văn sử địa âm nhạc nghệ thuật cho rồi, chứ bắt nó sin cos làm gì cho nó nóng não.

Cái cuối cùng quan trọng hơn chính là kỷ luật của người Đức, nhiều bạn trẻ ngại và sợ nếu phải học hay làm với họ. Họ chấp hành tuyệt đối các luật Lệ, các quy tắc của tổ chức một khi là thành viên. Nói 8hAM bắt đầu học là đúng khi kim giây vừa chỉ số 12 của 8 AM là cửa trường đóng lại, vô xin năn nỉ cỡ nào bảo vệ cũng không cho vô. Trong lớp đúng 8AM là thầy trò bắt đầu mở sách vở ra và học. Khi gửi con vô trường công lập ở Đức, hay hệ thống trường quốc tế Đức trên thế giới, phụ huynh học sinh sẽ ký vào một nội quy dài ngoằng, trong đó có nhiều cam kết, đại loại là con của họ sẽ không được ăn cắp (tức quay bài, đạo văn), nói dối (tức cha mẹ làm giùm bài cho con, nói dối thầy cô)…Nếu học sinh vi phạm, thì sẽ bị làm tư tưởng, học sinh sẽ phải ngồi suy nghĩ về hành vi của mình 1 ngày. Nếu tái phạm, học sinh đó sẽ bị đuổi học ngay và ghi vào sổ bìa đen (black list) trên khắp nơi và các trường công lập khác sẽ không muốn nhận, nếu muốn học tiếp thì vô trường tư sẽ rất đắt đỏ và cũng không tốt bằng. Tony hỏi hiệu trưởng một trường quốc tế Đức ở Thượng Hải vì sao có quy định đó, ông nói nếu bạn chọn cho con cái của bạn giáo dục Đức từ đầu, sản phẩm của bạn sẽ hoàn hảo. Vì giáo dục nước Đức không tạo ra sản phẩm con người của ăn cắp và nói dối. Đứa ăn cắp và nói dối thì không kiêu hãnh được, không ngẩng đầu được.

Để sang và chảnh, người ta phải tự mình giỏi giang, tự mình đạo đức, tự mình tử tế, tự mình văn minh. Nước Đức nằm ở Trung Âu, và mỗi nước châu Âu xung quanh, hầu như người Đức nhờ gia công làm dịch vụ giùm cho họ. Đức là một dân tộc cho việc, tức giao việc cho các nước lân bang. Người Đan Mạch thì làm giao nhận vận tải mã hiệu mã vạch kiểm soát chất lượng cho họ, người Hà Lan thì như là một công viên giải trí với cảnh sắc tươi đẹp hoa nở khắp nơi để họ sang dạo chơi, giải trí; các nước phía Đông như Ba Lan, Séc,…thì cung cấp nhân công lao động sản xuất; Thụy Sĩ thì giữ tiền giùm; Áo thì là nơi họ đến nghe nhạc và xem triển lãm tranh; Ý là nơi cung cấp họ các dịch vụ liên quan ăn uống vì ẩm thực với Pizza, Spaghetti, Cappuccino..

Người Pháp, Anh, Nga...thì suốt ngày ganh tụy với người Đức, bên Đức có cái gì thì họ sản xuất cái đó, nhưng chất lượng thì còn lâu mới bằng, vì họ không có tinh thần Perfectionism (chủ nghĩa hoàn hảo) trong sản xuất. Bạn trẻ nào theo chủ nghĩa hoàn hảo trong công việc thì không bao giờ sợ bị thất nghiệp. Và may mắn thay, hồng phúc thay cho doanh nghiệp nào có được nhân viên theo chủ nghĩa hoàn hảo này, làm ăn với họ sẽ vô cùng yên tâm vì không lo sai sót.

Bắt đầu chủ nghĩa hoàn hảo đầu tiên với bản thân mình, sạch sẽ thơm tho trí tuệ thể lực đều không thể ngon hơn, rồi xung quanh 1m bán kính quanh mình, sạch sẽ gọn gàng không thể sạch đẹp hơn. Rồi bắt đầu lên bán kính 2m, 5m, 100m, cả ngôi nhà, cả khu phố,...tất cả đều phải hoàn hảo, hoàn hảo...

Chuyện chưa kể về ông Lý Gia Thành

Chuyện chưa kể về ông Lý Gia Thành

Lý Gia Thành (Tiếng Anh đọc là Li Ka Shing, tiếng phổ thông TQ là 李嘉誠), một tỷ phú người Hồng Công- là doanh nhân có tầm ảnh hưởng nhất châu Á, ảnh hướng nhất không phải vì tài sản 35 tỷ đô la Mỹ trong cơ nghiệp cuộc đời ông, mà vì cách ông chia sẻ và đào tạo thế hệ doanh nhân tiếp theo. Mỗi người theo ông, làm việc cho ông, từ người lao công đến tài xế đến thư ký kế toán, đều được ông đào tạo để có sự nghiệp riêng, dù bé nhỏ như chủ một quán cà phê đến chủ những công ty lớn, thậm chí cùng ngành nghề với ông. Ông vô cùng nhanh nhạy với mọi cơ hội kinh doanh, nên được xem là Mr Money. Ông đi tiểu cũng nghĩ ra được cách làm tiền từ óc quan sát của mình.

ÓC QUAN SÁT là cái đầu tiên ông Lý sở hữu. Cách ông tuyển người quản lý vô cùng thú vị, ông dắt 5 ứng viên đi vào một quán ăn, xong về hãy miêu tả cái quán đó, đề thi không ai nghĩ tới. Ai quan sát được nhiều nhất các chi tiết trong quán, ông sẽ cho làm quản lý, còn ai chỉ nhớ món ăn gì và giá cả ra sao thì ông loại. Ví dụ vào một nhà hàng Nhật, phải để ý được trần sơn màu đen, thảm màu đỏ, có 4 phục vụ nam, 3 phục vụ nữ, toilet 4 cái, phòng riêng 7 cái, menu có 4 loại, nhà hàng có mấy lầu, bữa đó ngồi cạnh mấy khách, khách ra sao, lối thoát hiểm chỗ nào, có điểm gì chưa hợp lý, có cái gì quá tuyệt ở cái quán đó…(ÓC QUAN SÁT này cũng được trường West Point tuyển sinh). Rất nhiều công ty tuyển ứng viên lãnh đạo hay quản lý cũng theo hướng này, một người có khả năng quan sát tỉ mỉ từng mm thường là do BẨM SINH, có tố chất làm lãnh đạo ở cấp cao nhất. Nếu óc quan sát CÓ ĐƯỢC là do tự đào tạo thì cho làm cấp dưới, quản lý cấp trung. Còn một người hoàn toàn không đào tạo được để có óc quan sát, thì dù có trình độ học vấn thế nào, ông cũng cho làm lính, kêu gì làm đó, sai đâu đánh đó, tận dụng khả năng cơ bắp của họ.

Tỷ phú Lý đang được các bạn trẻ Trung Quốc, Hàn Quốc, Indo, Thailand…xem là thần tượng, vì ông sống một đời giàu sang phú quý nhưng rất tình nghĩa. Ông Lý Gia Thành là người châu Á hiếm hoi được phương Tây đánh giá là doanh nhân.

Mồ côi cha, năm 14 tuổi, Lý Gia Thành đã phải bỏ dở sự nghiệp học chữ, cậu học làm thợ sửa đồng hồ, sau đó xin vô làm công nhân một xí nghiệp sản xuất đồ nhựa. Năm 20 tuổi, Lý nhận vị trí giám đốc xí nghiệp này. Năm 22 tuổi, Lý tự lập nên một xí nghiệp nhựa của riêng mình. 8 năm sau, Lý phát triển thành một tập đoàn, với mọi ngành nghề như bất động sản, xây dựng, hóa dầu, vận tải tàu biển, cổ phần lớn trong các hãng hàng không, các trung tâm dịch vụ giải trí trường học ở Hồng Công và toàn thế giới.

Từ một cậu bé sửa đồng hồ trở thành một tỷ phú đô la vào năm 30 tuổi, ông Lý chỉ có một bí mật duy nhất là "lòng tin". Trọn đời ông sống với chân lý đó. Không chỉ lo làm giàu bí hiểm như nhiều tỷ phú châu Á khác, ông Lý rất hay chia sẻ, có thể là cái ông nghĩ ra, cũng có thể là các bài học ông thu lượm từ người khác, từ sách khác, được diễn giải theo lối tư duy của ông. Sau đây là một ví dụ về việc ông diễn giải lòng tin và tiền bạc, triết lý này của Nho giáo được ông diễn giải rất dễ hiểu như sau:

"1. Điều khó nhất trong đời người chính là vay mượn tiền. Người có thể cho bạn mượn tiền, nhất định là quý nhân của bạn. Không những cho bạn vay mượn tiền, mà còn không cần đặt ra điều kiện gì cho bạn=>Chắc chắn là quý nhân trong các quý nhân. Ngày nay, những người như vậy không còn nhiều. Nếu gặp được, nhất định phải một đời trân trọng.

Người cho bạn vay tiền, không phải là người ta lắm tiền không biết làm gì, mà là muốn giúp bạn một tay. Thứ người ta cho bạn vay mượn không phải là tiền, mà là lòng tin, sự khích lệ, sự tin tưởng vào năng lực của bạn, là đánh cược vào bạn-của-ngày-mai.

Thất tín, đánh mất lòng tin chính là sự phá sản lớn nhất của đời người! Thất tín rồi, khỏi làm chi nữa cho mất công nhọc sức.

2. Người chủ động thanh toán tiền, trả nợ, không phải do ngu ngốc lắm tiền, mà là người ta coi trọng chữ "lòng tin" để làm ăn lâu dài.

Người biết bỏ qua lợi ích cá nhân, làm lợi cho tập thể hay cho người khác, không phải do người ta đần độn, mà là do hiểu được thế nào là phần trăm trong cái bánh lớn (Tức dù chỉ có sở hữu 0.001% của công ty cổ phần Microsoft thì cũng lớn hơn công ty TNHH Nguyễn Tèo 100% vốn của mình, nên họ sẵn sàng mời cổ đông góp vốn, sẵn sàng sống chết làm để cái bánh lợi ích chung thật to).

Người mà khi làm việc chủ động làm nhiều, không phải do ngu ngốc, mà do biết được trách nhiệm.

Người tự xin lỗi sau khi cãi nhau, không phải do người ta sai, mà người ta coi trọng quan hệ với bạn hơn là chuyện đúng/sai kia.

Có những kẻ tự cho mình tài giỏi khôn lanh hơn người, đến mức diện mạo cũng hiện lên sự xảo trá. Loại người này, sớm muộn cũng biến mất, mình không cần unfriend.

Nếu hai người bất kỳ gặp nhau trong kiếp này gọi là duyên phận, người với người sống chung/làm chung được với nhau đều dựa vào chân thành và tín nghĩa.

May mắn đóng vai trò vô cùng lớn trong cuộc đời mỗi người, nhưng nó không phải là một yếu tố ngẫu nhiên, đó là một sản phẩm của trí tuệ.

Nếu bạn gặp một người nào đó, trước một công cuộc làm ăn, mà nôn nóng, thì họ sẽ chỉ đi được 1 nửa đoạn đường.

Bạn trở thành loại người như thế nào, đều do sự sâu sắc trong suy nghĩ của mỗi người mà ra.

Bạn thành công hay thất bại, người duy nhất hiểu rõ tại sao là chính bạn. Còn nếu bạn không hiểu thì trí tuệ bạn/trái tim bạn/tâm hồn bạn có vấn đề. Chẳng ai trên đời này biết đâu mà hỏi cho mất công bạn nhé"

Thứ Năm, 4 tháng 6, 2015

Cà phê "chim luộc"

Cà phê "chim luộc"

Anh bạn Tony vừa vào bệnh viện thăm thằng cháu bị bỏng bụng dưới. Nó nói tại con nấu nước pha cà phê, con đổ đầy ấm, bấm bếp từ ở nấc cao nhất rồi đứng canh. Một hồi nước sôi vọt thẳng vô bụng vì nó để cái vòi chĩa vô người. Nó nói hồi giờ con có nấu nước đâu mà biết.

Năm 3 ĐH, 21 tuổi, ba mẹ nó chưa cho nó đụng cái gì lúc ở nhà. Chỉ ngồi bàn giấy học và học. Đi học đàn, học võ, học bơi cũng chở đi đón về vì sợ la cà, một ngày nó được phép chơi game 2h. Góp ý thì chị nói con chị là ngoan nhất ở đây, mấy đứa bạn nó chơi game cả ngày ấy chứ, có đứa còn ăn cắp tiền cha mẹ. Nó bảo chị mua cho nó Iphone 6 để đi học bằng bạn bằng bè, và cái Ipad air để phục vụ việc học tập. Chị đang chuẩn bị tiền. Dù nghèo cỡ nào thì nghèo, thà nhịn ăn nhịn uống chứ không thể để con chị khổ.

Vô SG nó ở nhà cô họ, mọi người trong nhà không dám nói gì vì sợ mất lòng với cha mẹ nó. Nó đi về là lên phòng riêng, mở laptop ra, tới giờ ăn thì phải gõ cửa ba bốn lần kêu xuống, không kêu thì nhịn đói luôn, thường xuyên không tắm không đánh răng. Chưa phụ ai cái gì. Nhờ nó làm thì nó ậm ừ rồi quên, hoặc nói bận học. Nhà người quen muốn đuổi đi quá nhưng không dám.

Giờ nó có bạn gái, con nhà giàu ở tỉnh lên Tp mua nhà riêng để đi học, nên nó ban ngày đi qua ở luôn đến tối mới về. Hai đứa tới giờ ăn trưa thì ra ngoài ăn, ăn xong về bật máy lạnh ngủ hoặc chơi game chat chit. Bữa nay nó pha ly cà phê mà tuột cả da chim. Nên anh bạn gọi đùa là cà phê chim luộc.

Đó cũng là nguồn gốc của từ "cậu ấm"

Những tháng ngày sinh viên

Những tháng ngày sinh viên

Tập 2: Chuyện năm 1

18 tuổi, Tony từ giã quê ngoại, một mình đón xe đò lên Sài Gòn học ĐH, bước vào một cuộc sống mới. Hành trang là cái ba lô và cái rương gỗ của chị Hai từng học ĐH Đà Lạt tặng lại. Đêm đó ngồi trên xe, không biết sao lại bị say xe dù trước đó không bị bao giờ. Xuống trạm dừng chân với 3 bịch ny lông lớn (vì lúc tiễn ham ăn cháo gà), xuống tới bến xe miền Đông thì lảo đảo, hoa mắt thấy trời tối thui chả biết gì, phải ngồi xuống 1 lúc thì mới đứng lên được.

Tony ghé nhà chị G, tức chị người quen hôm đi thi ĐH, xin ở mấy bữa, nhưng cuối cùng lại ở mấy tháng vì thấy vui quá, toàn sinh viên ở với nhau. Tuần đầu tiên khi Tony đến Sài Gòn là nghiên cứu thành phố, vì đây sẽ là cuộc sống của mình ít nhất trong 5 năm tới. Tony ra nhà sách mua cái bản đồ rồi bắt đầu đạp xe đi khám phá. Bữa đi Hóc Môn, bữa đi Thủ Đức, rồi Bình Chánh, Nhà Bè, các quận số, rồi các quận chữ...và thấy Sài Gòn không lớn như mình nghĩ. Tối về, Tony ngồi vẽ lại bản đồ thành phố theo các trục đường lớn, như 3/2, Trần Hưng Đạo, Điện Biên Phủ, CMT8, XVNT...Chỉ sau 1 tuần là Tony không bị lạc nữa, đi cỡ nào cũng tìm ra được trục đường chính để về nhà. Cứ tan học là Tony đạp xe lang thang để biết đường, vẽ bổ sung các con đường nhỏ vào bản đồ của riêng mình trong 1 cuốn sổ tay, trang quận 1, trang quận 5, trang Nhà Bè…. Đúng 1 tháng thì hầu như đường nào cũng biết, cũng rành, bạn học khen quá trời nói ủa mày mới lên Sài Gòn mà rành hơn cả tụi tao ở đây từ nhỏ.

Sau này sang thành phố khác sinh sống hay làm việc, Tony đều áp dụng cách vẽ lại các trục đường phố theo trí nhớ của mình, nên nhanh chóng hòa nhập. Tuy nhiên, tên đường thì nhớ, tên địa danh thì không, nên có lần lớp hẹn chủ nhật đi công viên Tao Đàn chơi, Tony nghĩ là ở đâu đó xa lắm, nên tối thứ 7 háo hức không ngủ được. Sáng hôm sau lên chỗ hẹn ở cổng trường rồi cùng nhau đi, tới nơi mới thấy ủa chỗ này hả, từ đó, Tony quyết định đọc lịch sử thành phố, các địa danh, các di tích, các tên gọi trước 75 và sau 75, đọc các giai thoại các câu chuyện về lăng ông Bà Chiểu, chợ Bến Thành, chùa Ngọc Hoàng, bưu điện Tp... trong thư viện. Kiến thức này giúp Tony kiếm được khá nhiều tiền, khi dẫn khách nước ngoài đi du lịch vào năm 3.

Khi mới lên SG, Tony ngồi suy nghĩ, dù gì phải ưu tiên hàng đầu là no bụng, phải thông minh lên. Bèn tất tả đi tìm chỗ ăn uống rẻ nhất, cứ vô tiệm cơm là hỏi trước, một dĩa cơm ở đây bao nhiêu chị, cơm thêm bao nhiêu ạ, trà đá có miễn phí không, và ghi địa chỉ lại trong sổ tay. Bà bán cơm ở đường Phan Văn Hân giá 2000 đồng, quán cơm Mai Thị Lựu 3000 đồng nhưng ăn cơm không giới hạn, cơm chay từ thiện ở đường Nguyễn Văn Đậu, ở chùa Long Vân mấy giờ phát…là mình phải biết, để trường hợp xấu nhất, đói quá không còn đồng nào thì sẽ sang ăn. Có lần Tony ăn ở một quán trên đường Nơ Trang Long, rất ngon và rất mắc so với túi tiền Tony lúc đó nhưng rất đông khách, đặc biệt lúc trưa từ 11h30 đến 12h30. Chị chủ và 4 người phục vụ xoay sở rất vất vả, có khi tính sót tiền. Quan sát thấy quy luật này nên hôm sau, Tony lên ăn tiếp, ăn xong ngồi chờ đến gần 2h, khi quán thưa khách, mới thưa với chị chủ quán, nói cho em giúp chị vào lúc cao điểm nha, em không lấy lương, chị cho em bữa cơm là được, khách đông mà chị lu bu là mất tiền đó, chỉ tốn có dĩa cơm cho em chứ nhiêu đâu chị. Ngồi thuyết phục miết nên chắc chị ấy thấy tội, mới gật đầu, nói ừa cứ 11h30 em ra bưng cơm thu tiền giúp, bưng 1h thôi, sau đó thì muốn ăn gì thì ăn rồi đi học. Từ đó, Tony trưa nào cũng ăn toàn cơm gà, cơm sườn, tại chị ấy nói muốn ăn gì ăn mà, ngu gì ăn cá ngừ kho.

Chi phí học bắt đầu tăng, nào là giáo trình, quỹ này quỹ kia, rồi các bạn rủ nhau cũng phải cà phê bò bía, hổng lẽ mình từ chối mãi. Nên kế hoạch đi làm thêm bắt đầu, ngây ngô năm nhất thì chỉ có dạy thêm là phù hợp. Tony chỉ dạy được 2 môn là toán và tiếng Anh, vì thi ĐH môn toán được 9.5 điểm, 2 môn Lý Hóa mỗi môn có 3 điểm nên chỉ có 15.5 điểm, may mà cộng thêm ưu tiên 0.5 nữa mới đủ điểm sàn, chứ không là ở quê đi gánh lúa rồi. Nhưng bù lại thì tiếng Anh rất là giỏi, 7 năm học phổ thông Tony chịu khó học hết từ mới trong sách giáo khoa và Streamlines. Tony dạy Toán cho con chủ nhà thì sẽ gạ bố mẹ học sinh học thêm tiếng Anh, nói cô chú phải học tiếng Anh để đi nước ngoài du lịch...chứ giờ không biết tiếng Anh thiệt thòi lắm. Kỹ năng thuyết phục của Tony từ từ xuất sắc dần lên, dù trước đó thì "ăn không nên đọi, nói không nên lời", đang ngồi dạy thấy phụ huynh đi xe Dream về, nghĩ là người có nhà ở Tp, có xe máy như vầy là một giai cấp khác, quý phái cao sang, nói chuyện với họ cứ run rẩy, mặt tái mét, giọng nói lạc đi vì sợ. Người ở quê ra thường vậy, mắc bệnh sợ. Mấy bữa đi dạy đầu tiên còn cầm theo cái chứng minh nhân dân đưa họ coi, rồi trước khi về còn mở cái cặp ra kêu người giúp việc hay ai đó nhìn giùm, nói em không có lấy cái gì của nhà mình đâu nha. Lúc đó sợ lỡ nhà họ mất cái gì, họ đổ thừa mình, tố cáo lên trường thì trường đuổi học chắc chết.

Để nhận được chỗ dạy, sinh viên phải qua trung tâm gia sư, thường là của mấy anh lớp trên hoặc đã ra trường, tự mở trung tâm trong một cái hẻm nào đó, đi qua thì thấy lúc nào cũng lố nhố sinh viên, toàn năm nhất năm hai. Mình sẽ đọc trên bảng, chọn chỗ, đặt cọc 40% tiền lương tháng đầu. Lần đầu Tony nhận dạy chỗ 300,000 đồng/tháng ở Hóc Môn, phải gửi trước 120,000 đồng, vì nghĩ là mấy chỗ xa như vậy các bạn khác ngại đi, mình đi là chắc ăn. Nhưng đạp lên tới nơi rồi vô hỏi thì người ta nói không có nhu cầu nữa, cái quay về đòi lại tiền nhưng mấy ông trung tâm gia sư đó khôn lắm, không có trả lại mà giới thiệu chỗ khác, chỗ này lương 500,000 đồng/tháng thì phải đặt cọc 200,000 đồng, Tony phải bỏ thêm 80,000 nữa. Hy vọng tràn trề, đạp xe xuống tận Bình Chánh với ý nghĩ chao ôi cuối tháng mình cầm những 500,000 đồng trên tay. Nhưng đến nơi thì họ nói trung tâm khác gửi người qua rồi, nửa đêm qua trung tâm thấy đóng cửa. Sáng hôm sau mới 6h sáng đã tới chực, vô năn nỉ miết xin lại tiền mà mấy ổng không trả, rồi bữa sau dọn trung tâm gia sư đi đâu mất. Mất cả 200,000 đồng, ½ số tiền má gửi lúc đó nên Tony mấy đêm không ngủ được. Cứ ngồi vò đầu bứt tóc, nói sao mình ngu quá, lại hận cuộc đời sao lại có thể loại người suốt ngày lừa người khác thế nhỉ. Chiều tan học, ngồi ghế đá chỗ hồ Con Rùa nhìn mấy cái hoa dầu xoay tít trên đầu mà cám cảnh cuộc đời, một thằng nhóc nhà quê chỉ có 18 tuổi thì không biết tương lai sẽ ra sao giữa chốn đất chật người khôn này. Trong đầu Tony lúc đó chỉ nghĩ mong học xong cho sớm để về quê. Hôm sau lên lớp, Tony kể chuyện cho bạn A, một cô bạn nhà rất giàu có ba làm giám đốc một công ty lớn, bạn thấy tội nghiệp nên giới thiệu cho 2 mối dạy, một trên đường Hàm Nghi dạy cho 3 anh em bạn từ mẫu giáo đến lớp 5, một mối ở quận 10 dạy cho cả nhà từ toán cho con đến tiếng Anh cho bố mẹ. Nhưng chuyện xảy ra cũng là một trải nghiệm để Tony có street smart, phàm việc gì mà phải nộp tiền đặt cọc hay phải mua hàng mới được vô làm, thì phải cẩn thận. Công việc làm trước trả sau thì xui lắm là trường hợp họ không phát lương, mình chỉ mất công làm, còn vụ nộp trước thì tuyệt đối không là không.

Tháng lương đầu tiên, lãnh 200,000 đồng của phụ huynh bỏ vô phong bì, Tony sợ thiếu nên trong lòng lo lắng, mới đạp đâu có mấy trăm mét là dừng xe lại, tấp vô lề mở bao thư ra kiểm đếm lại. Thấy đúng 200 ngàn mới cười toe một mình, rồi ghé vô tiệm phở quất 1 tô tái to, bổ sung chén hột gà, rồi uống sữa tươi. Đó là lần đầu tiên trong đời Tony nếm được vị sữa tươi của Vinamilk trong cái bịch nylong, giá chỉ có 2000 đồng, và cảm thấy sao lại có một thứ nước thơm ngon đến vậy... (còn tiếp)

Thứ Tư, 3 tháng 6, 2015

Mới mua cái đai đeo lưng để giữ cột sống thẳng, hầu như bạn nào bị thoát vị đĩa đệm đều phải mua.

Mới mua cái đai đeo lưng để giữ cột sống thẳng, hầu như bạn nào bị thoát vị đĩa đệm đều phải mua. Giá 4 triệu của Hàn Quốc

Tìm trên thị trường, chỉ có hàng Made in China, Made in Korea, Made in Japan.

Bệnh thoát vị đĩa đệm là bệnh phổ biến thứ 2 sau cảm cúm, một thị trường rất lớn. Các bạn nghiên cứu để sx nhé, Made in Vietnam, kẹt ý tưởng thì đi Hàn Quốc, Trung Quốc, Nhật Bản sẽ thấy bao nhiêu cái để mà sản xuất giống họ.

Lại một chuyện ở Harvard

Lại một chuyện ở Harvard

(Dạo này bệnh Alzheimer nặng nên nhớ chuyện gì kể chuyện đó, không đầu không đuôi mong các bạn thông cảm)

Có 3 trường hành chính công hàng đầu thế giới, một là trường Kennedy của ĐH Harvard, trường Woodrow Wilson của ĐH Princeton và ba là trường Lý Quang Diệu của ĐH Quốc gia Singapore. Tony đã tham quan trường số 1 và số 3, trường số 2 chưa có cơ hội, hẻm biết có bạn con dượng nào học ở đây không nữa, nếu có báo cho Tony biết để ghé thăm.

Lần thăm quan trường Kennedy là lúc Tony còn theo học ở HBS (Harvard Business School). Nếu mình đi từ trường kinh doanh Harvard thì băng qua cầu Anderson Memorial, dọc theo đường J.Kennedy street sẽ nhìn thấy ngôi trường Kennedy này bên phía trái. Một bữa nọ, Tony được bạn đang học trong đó rủ vô tham quan, tình cờ ở giảng đường lớn có một cuộc thi hay một buổi học, Tony mới vô dự thính. Trên bục thuyết trình là một bạn sinh viên người Trung Quốc, nói tiếng Anh khá lưu loát. Bạn hùng biện đại ý là "tôi tự hào là người Trung Quốc, đất nước 5000 văn hiến". "Tôi càng tự hào vì mình sinh ra và lớn lên ở Tây An, từng là kinh đô mấy đời vua Tần Thủy Hoàng, Võ Tắc Thiên, Đường Minh Hoàng…". "Tôi tự hào vì nền kinh tế Trung Quốc đã soán ngôi Nhật Bản trở thành nền kinh tế lớn nhì thế giới". "Tôi tự hào và tự hào…"

Rồi thấy mọi người giơ tay hỏi thăm về các thành tích và thành tựu của Trung Quốc, thấy bạn nói ro ro, cần cái gì thì bấm nút chiếu số liệu lên ngay, như GDP, dân số, xe hơi, giáo dục, y tế…Nói chung về mặt chuẩn bị thuyết trình thì quá chuẩn.

Sau đó một bạn Nhật lên, cũng "tôi tự hào vì đến từ nước Nhật, quê hương tôi là nước châu Á duy nhất trong group G7 toàn cầu. Người Nhật nổi tiếng thế này thế kia thế nọ...Sản phẩm Nhật nổi tiếng thế này thế kia". Rồi cũng thảo luận, không có gì đặc sắc cả.

Sau đó là một bạn người Thổ Nhĩ Kỳ, cũng tự hào kinh khủng với đế chế Ottoman, rồi các danh lam thắng cảnh, kiến trúc, di tích lịch sử, di sản văn hóa thế giới… Rồi tới bạn Hàn Quốc lên nói về làn sóng Hanluy, về kỳ tích sông Hàn, đại loại "tôi tự hào vì mình là người Hàn Quốc. Cha tôi là một thầy giáo nhỏ bé nhưng có mấy công trình khoa học. Mẹ tôi là một người nội trợ và yêu thương tôi, chắp cánh ước mơ cho tôi đến đây"….

Tony ngồi nghe mà thấy buồn ngủ. Đâu khoảng 6-7 bạn thuyết trình xong (mỗi bạn được nói 5 phút và các bạn được chất vấn mấy phút sao cho một buổi học kéo dài trong 120 phút là nghỉ giải lao), thì ông thầy lên tóm tắt. Ổng hỏi nãy giờ các bạn nói "tôi tự hào là người đến từ đất nước văn hiến, nhưng cho tôi hỏi là các bạn có là người văn minh?" Cả nhóm thuyết trình ngồi trên bàn đầu có vẻ lúng túng. Không ai dám giơ tay nên ổng mới nói thêm là, "chúng ta chỉ nên tự hào khi mỗi chúng ta là một người văn minh". Cả lớp nhìn nhau và nhiều tiếng ồ, nhiều cánh tay đưa lên. Ông ra dấu hiệu hạ tay xuống rồi giải thích, đại ý là "trời xui đất khiến sao đó mà mày sinh ra ở đất nước đó, có gì mà tự hào"? Tư duy thông thường của chúng ta là "I am proud of abc (tôi tự hào vì abc), nhưng toàn là của người khác, không phải của mình. Giả sử tôi tự hào vì sinh ra ở một vùng đất hiếu học, nhưng tôi chả muốn học, thì có gì mà tự hào, không lẽ mày tự hào giùm? Tôi tự hào vì tôi sinh ra ở vùng đất võ, nhưng không tập luyện gì, thấy trộm cướp là chạy mất dép, thì có nên tự hào không? Tôi sinh ra trong một thành phố có bề dày lịch sử mấy ngàn năm, thì tôi hỏi các bạn đã có đóng góp gì cho thành phố ấy chưa? Mắc mớ gì người Tây An, người Bắc Kinh thì tự hào còn người một làng quê nào đó ở tỉnh Cam Túc thì không? Nhiều bạn tự hào vì cha mẹ tôi là, ông bà tôi là…thì đó là chuyện của ông bà bố mẹ các bạn. Họ có đoạt giải Nô ben thì tôi chỉ tôn trọng họ thôi, tôi không tôn trọng bạn chỉ vì bạn là con của ông ấy. Chừng nào bạn có thành tựu gì đi, lúc đó bạn hẵng tự hào".

Khi thầy vừa dứt lời, những tràng pháo tay vang dội. Thầy nhìn đồng hồ và nói "nhiều bạn ở đây tự hào mình là sinh viên Harvard, nhưng điều đó không có ý nghĩa gì cả, đơn giản nó chỉ là cái trường học. Còn cái bạn đóng góp cho xã hội mới là cái mà các bạn nên tự hào. Vì hết giờ nên tôi chỉ trả lời 1 câu hỏi, ai hỏi nào". Nhiều cánh tay giơ lên nhưng thầy chỉ một chị người da đen bé nhỏ ngồi trong 1 góc, chị giới thiệu chị là giảng viên đại học ở Nigeria. Chị hỏi "nếu ai đó hỏi tôi, bạn có tự hào khi bạn là người Nigeria không, thì tôi sẽ nói thế nào, thưa thầy". Ông thầy mới mỉm cười đáp, bạn hãy nói là "Tôi là người Nigeria, tôi đến từ Nigeria và tôi tự hào vì tôi là một người tử tế trong 7 tỷ người trên trái đất này".

Lớp học nghỉ giải lao trong tiếng lao xao của nhiều học viên. Chúng ta phải có tầm nhìn quả đất, chúng ta là công dân toàn cầu mà còn tư duy tỉnh này tỉnh kia, nước này nước kia chi cho mệt. Tony chia tay bạn, đi vài bước nữa là tới quán phở Le's Vietnam Cuisine rất nổi tiếng ở Harvard Square. Tony gọi tô phở xe lửa ra ăn, và thấy nhớ Việt Nam quá trời quá đất…

Mới mua cái đai đeo lưng để giữ cột sống thẳng, hầu như bạn nào bị thoát vị đĩa đệm đều phải mua.

Mới mua cái đai đeo lưng để giữ cột sống thẳng, hầu như bạn nào bị thoát vị đĩa đệm đều phải mua. Giá 4 triệu của Hàn Quốc

Tìm trên thị trường, chỉ có hàng Made in China, Made in Korea, Made in Japan.

Bệnh thoát vị đĩa đệm là bệnh phổ biến thứ 2 sau cảm cúm, một thị trường rất lớn. Các bạn nghiên cứu để sx nhé, Made in Vietnam, kẹt ý tưởng thì đi Hàn Quốc, Trung Quốc, Nhật Bản sẽ thấy bao nhiêu cái để mà sản xuất giống họ.

Lại một chuyện ở Harvard

Lại một chuyện ở Harvard

(Dạo này bệnh Alzheimer nặng nên nhớ chuyện gì kể chuyện đó, không đầu không đuôi mong các bạn thông cảm)

Có 3 trường hành chính công hàng đầu thế giới, một là trường Kennedy của ĐH Harvard, trường Woodrow Wilson của ĐH Priceton và ba là trường Lý Quang Diệu của ĐH Quốc gia Singapore. Tony đã tham quan trường số 1 và số 3, trường số 2 chưa có cơ hội, hẻm biết có bạn con dượng nào học ở đây không nữa, nếu có báo cho Tony biết để ghé thăm.

Lần thăm quan trường Kennedy là lúc Tony còn theo học ở HBS (Harvard Business School). Nếu mình đi từ trường kinh doanh Harvard thì băng qua cầu Anderson Memorial, dọc theo đường J.Kennedy street sẽ nhìn thấy ngôi trường Kennedy này bên phía trái. Một bữa nọ, Tony được bạn đang học trong đó rủ vô tham quan, tình cờ ở giảng đường lớn có một cuộc thi hay một buổi học, Tony mới vô dự thính. Trên bục thuyết trình là một bạn sinh viên người Trung Quốc, nói tiếng Anh khá lưu loát. Bạn hùng biện đại ý là "tôi tự hào là người Trung Quốc, đất nước 5000 văn hiến". "Tôi càng tự hào vì mình sinh ra và lớn lên ở Tây An, từng là kinh đô mấy đời vua Tần Thủy Hoàng, Võ Tắc Thiên, Đường Minh Hoàng…". "Tôi tự hào vì nền kinh tế Trung Quốc đã soán ngôi Nhật Bản trở thành nền kinh tế lớn nhì thế giới". "Tôi tự hào và tự hào…"

Rồi thấy mọi người giơ tay hỏi thăm về các thành tích và thành tựu của Trung Quốc, thấy bạn nói ro ro, cần cái gì thì bấm nút chiếu số liệu lên ngay, như GDP, dân số, xe hơi, giáo dục, y tế…Nói chung về mặt chuẩn bị thuyết trình thì quá chuẩn.

Sau đó một bạn Nhật lên, cũng "tôi tự hào vì đến từ nước Nhật, quê hương tôi là nước châu Á duy nhất trong group G7 toàn cầu. Người Nhật nổi tiếng thế này thế kia thế nọ...Sản phẩm Nhật nổi tiếng thế này thế kia". Rồi cũng thảo luận, không có gì đặc sắc cả.

Sau đó là một bạn người Thổ Nhĩ Kỳ, cũng tự hào kinh khủng với đế chế Ottoman, rồi các danh lam thắng cảnh, kiến trúc, di tích lịch sử, di sản văn hóa thế giới… Rồi tới bạn Hàn Quốc lên nói về làn sóng Hanluy, về kỳ tích sông Hàn, đại loại "tôi tự hào vì mình là người Hàn Quốc. Cha tôi là một thầy giáo nhỏ bé nhưng có mấy công trình khoa học. Mẹ tôi là một người nội trợ và yêu thương tôi thật lòng, chắp cánh ước mơ cho tôi đến đây"….

Tony ngồi nghe mà thấy buồn ngủ. Đâu khoảng 6-7 bạn thuyết trình xong (mỗi bạn được nói 5 phút và các bạn được chất vấn mấy phút sao cho một buổi học kéo dài trong 120 phút là nghỉ giải lao), thì ông thầy lên tóm tắt. Ổng hỏi nãy giờ các bạn nói "tôi tự hào là người đến từ đất nước văn hiến, nhưng cho tôi hỏi là các bạn có là người văn minh?" Cả nhóm thuyết trình ngồi trên bàn đầu có vẻ lúng túng. Không ai dám giơ tay nên ổng mới nói thêm là, "chúng ta chỉ nên tự hào khi mỗi chúng ta là một người văn minh". Cả lớp nhìn nhau và nhiều tiếng ồ, nhiều cánh tay đưa lên. Ông ra dấu hiệu hạ tay xuống rồi giải thích, đại ý là "trời xui đất khiến sao đó mà mày sinh ra ở đất nước đó, có gì mà tự hào"? Tư duy thông thường của chúng ta là "I am proud of abc (tôi tự hào vì abc), nhưng toàn là của người khác, không phải của mình. Giả sử tôi tự hào vì sinh ra ở một vùng đất hiếu học, nhưng tôi chả muốn học, thì có gì mà tự hào, không lẽ mày tự hào giùm? Tôi tự hào vì tôi sinh ra ở vùng đất anh hùng, nhưng ai đó anh hùng còn tôi thì thấy giặc tới là chạy mất dép, thì có nên tự hào không? Tôi sinh ra trong một thành phố có bề dày lịch sử mấy ngàn năm, thì tôi hỏi các bạn đã có đóng góp gì cho thành phố ấy chưa? Mắc mớ gì người Tây An, người Bắc Kinh thì tự hào còn người một làng quê nào đó ở tỉnh Cam Túc thì không? Nhiều bạn tự hào vì cha mẹ tôi là, ông bà tôi là…thì đó là chuyện của ông bà bố mẹ các bạn. Họ có đoạt giải Nô ben thì tôi chỉ tôn trọng họ thôi, tôi không tôn trọng bạn chỉ vì bạn là con của ông ấy. Chừng nào bạn có thành tựu gì đi, lúc đó bạn hẵng tự hào".

Khi thầy vừa dứt lời, những tràng pháo tay vang dội. Thầy nhìn đồng hồ và nói sắp hết giờ rồi, tôi chỉ trả lời 1 câu hỏi, ai hỏi nào. Nhiều cánh tay giơ lên nhưng thầy chỉ một chị người da đen bé nhỏ ngồi trong 1 góc, chị giới thiệu chị là giảng viên đại học ở Nigeria. Chị hỏi "nếu ai đó hỏi tôi, bạn có tự hào khi bạn là người Nigeria không, thì tôi sẽ nói thế nào, thưa thầy". Ông thầy mới mỉm cười đáp, bạn hãy nói là "Tôi là người Nigeria, tôi đến từ Nigeria và tôi tự hào vì tôi là một người tử tế trong 7 tỷ người trên trái đất này".

Lớp học nghỉ giải lao trong tiếng lao xao của nhiều học viên. Tony chia tay bạn, đi vài bước nữa là tới quán phở Le's Vietnam Cuisine rất nổi tiếng ở Harvard Square. Tony gọi tô phở xe lửa ra ăn, và thấy nhớ Việt Nam quá trời quá đất…

Cách họp chuyên nghiệp ở công sở nước ngoài

Cách họp chuyên nghiệp ở công sở nước ngoài

Theo một thống kê (chưa rõ ai làm), một công sở hiệu quả khi ở đó các team (nhóm) dành 1/4 quỹ thời gian làm việc để họp, tức 2h cho 1 ngày thông thường 8 tiếng, nếu nhiều việc thì thêm 2h họp nữa. Đó là lý do các cao ốc ở nước ngoài, đèn sáng tới 9-10h đêm, các bạn trẻ làm ở các tập đoàn đa quốc gia không bao giờ ngạc nhiên khi thấy sếp hẹn mọi người vào phòng họp lúc 6PM/7PM. Vì sau 6h, khi giao dịch với đối tác kết thúc, người ta sẽ ngồi họp với nhau để tìm cách làm việc tốt hơn cho ngày mai. Nhân viên trẻ, chưa có gia đình, nếu không kẹt học hành thể thao bên ngoài thì buổi tối nên ngồi lại họp team. Nhân viên lớn tuổi (phần lớn là có kinh nghiệm đầy mình) thì nên về trước 6h để lo chồng/vợ/con. Họ đã họp suốt thời tuổi trẻ của họ rồi, đã giỏi giang lắm rồi, nên về sớm.

Một công sở không hiệu quả nếu mọi nhân viên đều nhìn vào màn hình máy tính 8h/8h, không có sự tương tác interpersonal (liên kết giữa mọi người). Khi 2 người ngồi với nhau, não bộ sẽ được kích hoạt ra nhiều nhất để có cái gì đó cả 2 có thể triển khai. Mỗi người nên mang theo một cốc cà phê, một cốc trà để trước mặt, ĐT nên chuyển qua chế độ im lặng. Có thể họp ở VP và cũng có thể ra quán cà phê, nhưng nhớ chỉ nói đủ bàn mình nghe, không nói to ảnh hưởng bàn bên cạnh. Tuyệt đối ko quẹt di động khi họp trừ tìm kiếm thông tin liên quan cho vấn đề cần nói, xong thoát ngay. NỘI DUNG THẢO LUẬN: MÌNH ĐÃ TRIỂN KHAI CÁI GÌ, ĐANG CÁI GÌ, SẼ CÁI GÌ. HÔM NAY ĐÃ CÓ CÁI GÌ CHƯA TỐT, NẾU ĐƯỢC LÀM LẠI THÌ MÌNH SẼ LÀM TỐT HƠN RA SAO.

Nên họp ở team dưới 5 người, đông hơn 5, cuộc họp dễ biến thành diễn đàn 1 người nói mấy người kia nghe, không thảo luận được. Một team tốt nhất là 5 người, ngũ hành, 5 cái đầu, 5 ý tưởng. Còn không thì 2-3-4 đều tốt cả, 2: tốt vì có đôi có cặp, có phản biện; 3: vững như kiềng 3 chân; 4: tứ quý; 5: ngũ hành. Đừng bao giờ làm việc chỉ có 1, lẻ loi lắm.

Ở các công sở nước ngoài, hình ảnh nhân viên nam thì tuấn tú thơm tho, nhân viên nữ thì vô cùng xinh tươi, nụ cười như mùa thu tỏa nắng, tay cầm ly cà phê, đi thật nhanh rồi dùng vai hất cửa phòng họp để bước vào trông rất tự nhiên và chuyên nghiệp. Không ai ngồi nhìn màn hình cả ngày không biết làm gì, hoặc chỉ làm 1-2 việc, hoặc ngáp đến chảy nước mắt. Hoặc rần rật lao ra đường gặp đối tác nhưng không hiệu quả vì không có bàn bạc kỹ lưỡng gì trước, lúc bàn bạc mới thiếu tờ giấy này, thiếu số liệu kia, quên mang mẫu, quên đủ thứ, thấy bắt ớn, muốn đuổi về cho rồi. Nếu bạn có họp team vào buổi tối hôm trước thì chuyện quên này sẽ không xảy ra, mọi thứ phải được chuyên nghiệp đến từng cm.

Phòng họp nào ở các tập đoàn lớn cũng trong chế độ occupied (có người bên trong), từ sáng đến tối. Và bản báo cáo (meeting minute) được 1 thành viên ghi lại cho cả nhóm sau khi họp xong, cứ thế sáng mai nhìn vào đấy mà triển khai hiệu quả.

Còn công sở của bạn? Chiều nay, tối nay? Action!

Thứ Ba, 2 tháng 6, 2015

Cách họp chuyên nghiệp ở công sở nước ngoài

Cách họp chuyên nghiệp ở công sở nước ngoài

Theo một thống kê (chưa rõ ai làm), một công sở hiệu quả khi ở đó các team (nhóm) dành 1/4 quỹ thời gian làm việc để họp, tức 2h cho 1 ngày thông thường 8 tiếng, nếu nhiều việc thì thêm 2h họp nữa. Đó là lý do các cao ốc ở nước ngoài, đèn sáng tới 9-10h đêm, các bạn trẻ làm ở các tập đoàn đa quốc gia không bao giờ ngạc nhiên khi thấy sếp hẹn mọi người vào phòng họp lúc 6PM/7PM. Vì sau 6h, khi giao dịch với đối tác kết thúc, người ta sẽ ngồi họp với nhau để tìm cách làm việc tốt hơn cho ngày mai. Nhân viên trẻ, chưa có gia đình, nếu không kẹt học hành thể thao bên ngoài thì buổi tối nên ngồi lại họp team. Nhân viên lớn tuổi (phần lớn là có kinh nghiệm đầy mình) thì nên về trước 6h để lo chồng/vợ/con. Họ đã họp suốt thời tuổi trẻ của họ rồi, đã giỏi giang lắm rồi, nên về sớm.

Một công sở không hiệu quả nếu mọi nhân viên đều nhìn vào màn hình máy tính 8h/8h, không có sự tương tác interpersonal (liên kết giữa mọi người). Khi 2 người ngồi với nhau, não bộ sẽ được kích hoạt ra nhiều nhất để có cái gì đó cả 2 có thể triển khai. Mỗi người nên mang theo một cốc cà phê, một cốc trà để trước mặt, ĐT nên chuyển qua chế độ im lặng. Có thể họp ở VP và cũng có thể ra quán cà phê, nhưng nhớ chỉ nói đủ bàn mình nghe, không nói to ảnh hưởng bàn bên cạnh. Tuyệt đối ko quẹt di động khi họp trừ tìm kiếm thông tin liên quan cho vấn đề cần nói, xong thoát ngay.

Nên họp ở team dưới 5 người, đông hơn 5, cuộc họp dễ biến thành diễn đàn 1 người nói mấy người kia nghe, không thảo luận được. Một team tốt nhất là 5 người, ngũ hành, 5 cái đầu, 5 ý tưởng. Còn không thì 2-3-4 đều tốt cả, 2: tốt vì có đôi có cặp, có phản biện; 3: vững như kiềng 3 chân; 4: tứ quý; 5: ngũ hành. Đừng bao giờ làm việc chỉ có 1, lẻ loi lắm.

Ở các công sở nước ngoài, hình ảnh nhân viên nam thì tuấn tú thơm tho, nhân viên nữ thì vô cùng xinh tươi, nụ cười như mùa thu tỏa nắng, tay cầm ly cà phê, đi thật nhanh rồi dùng vai hất cửa phòng họp để bước vào trông rất tự nhiên và chuyên nghiệp. Không ai ngồi nhìn màn hình cả ngày không biết làm gì, hoặc chỉ làm 1-2 việc, hoặc ngáp đến chảy nước mắt. Hoặc rần rật lao ra đường gặp đối tác nhưng không hiệu quả vì không có bàn bạc kỹ lưỡng gì trước, lúc bàn bạc mới thiếu tờ giấy này, thiếu số liệu kia, quên mang mẫu, quên đủ thứ, thấy bắt ớn, muốn đuổi về cho rồi. Nếu bạn có họp team vào buổi tối hôm trước thì chuyện quên này sẽ không xảy ra, mọi thứ phải được chuyên nghiệp đến từng cm.

Phòng họp nào ở các tập đoàn lớn cũng trong chế độ occupied (có người bên trong), từ sáng đến tối. Và bản báo cáo (meeting minute) được 1 thành viên ghi lại cho cả nhóm sau khi họp xong, cứ thế sáng mai nhìn vào đấy mà triển khai hiệu quả.

Còn công sở của bạn? Chiều nay, tối nay? Action!

Chúc mừng U23 Việt Nam nhé, Sẵn tiện giới thiệu mẫu nước hoa mà Tony hay mua tặng các đối tác nữ ngoài, mùi lúa khiến họ rất thích vì lạ.

Chúc mừng U23 Việt Nam nhé, Sẵn tiện giới thiệu mẫu nước hoa mà Tony hay mua tặng các đối tác nữ ngoài, mùi lúa khiến họ rất thích vì lạ. Nước hoa cho Nam có mùi Desire cũng rất Ok. Sp của công ty mỹ phẩm Sài Gòn, quảng cáo giùm vì thấy rất Ok

Chúc mừng U23 Việt Nam nhé, Sẵn tiện giới thiệu mẫu nước hoa mà Tony hay mua tặng các đối tác nữ ngoài, mùi lúa khiến họ rất thích vì lạ.

Chúc mừng U23 Việt Nam nhé, Sẵn tiện giới thiệu mẫu nước hoa mà Tony hay mua tặng các đối tác nữ ngoài, mùi lúa khiến họ rất thích vì lạ. Nước hoa cho Nam có mùi Desire cũng rất Ok. Sp của công ty mỹ phẩm Sài Gòn, quảng cáo giùm vì thấy rất Ok

Chào các bạn.

Chào các bạn. Ad muốn mua/xin 1 con mèo Ba Tư như vậy để ở Villa De Tony Quận 9, mà tìm chưa ra. Bạn nào biết chỗ nào thì giới thiệu nhé, vì con Lu bị mang đi chỗ khác do sủa to quá hàng xóm kiến nghị. Các bạn email về hieuremi@gmail.com để chỉ ad mua/xin nhé. Mua ở chợ sợ nó tiêm thuốc kháng sinh, lúc mua thì ổn nhưng về vài ngày hay bệnh lắm. Cám ơn các bạn. Admin

Thứ Hai, 1 tháng 6, 2015

Óc quan sát

Óc quan sát

"To Tr

Hôm nay em xuống nhà kho, em hãy QUAN SÁT và làm các việc sau

1. Phòng bảo vệ, cửa kính nắng rọi chang chang, tại sao không mua phim dán mờ lại và treo rèm? Việc dán kính và treo rèm sẽ làm giảm nhiệt độ máy lạnh, có thể mở suốt mà ít tiền điện. Loa thùng, ti vi, tủ lạnh bụi bám cả lớp dày mà chẳng lau chùi gì cả. Quần áo vứt linh tinh góc này góc kia. Hỏi thì nói có ai vô phòng bảo vệ đâu. Không ai vô thì mình cũng phải sạch sẽ chứ, sạch cho mình chứ đâu phải sạch để người khác coi? (Nhiều bạn sinh viên nam, công nhân nam lười nhớt thây, cứ nằm ôm laptop hay coi tivi miết nên chỗ sống của họ bẩn thỉu vô cùng. Lỡ đến phòng trọ hay vào chỗ giường ngủ của một tập thể nam giới là mùi hôi thối đến tanh tưởi của những quần áo cũ không giặt, giấy dính máu nặn mụn, thủ dâm…vứt đầy ngay cạnh giường ngủ. Còn vào thang máy chung với đám ở bẩn đó, khí H2S tỏa ra từ quần áo không giặt, vớ tất không thay khiến nhiều người ngộ độc ói xanh mặt).

2. Than thở về nguồn nước: Nước ngầm bị mặn như vậy thì trời mưa phải tận dụng hứng dự trữ để tưới cây, tắm chó, giặt quần áo... Mua 5-6 cái thùng phuy lớn để dự trữ, bỏ vài con cá vô để diệt lăng quăng, ứng tiền làm cái mái che di động để bớt nắng. Phải tận dụng mùa mưa để dự trữ nước chứ sao lại cho chảy hết ra đường rồi mùa nắng thì nói không có nước dùng? Đầu tư mua mấy cái phuy đó có bao nhiêu đâu? Nước từ máy lạnh ra cũng có thể hứng để sử dụng, để chảy ướt nền chi cho uổng vậy?

3. Trong kho, quan sát vị trí nào để cái gì cho phù hợp. Hàng nào thường xuyên xuất thì để ngoài, hàng nào lâu lâu mới xuất thì để bên trong. Thấy lúc lái xe nâng vào lấy, phải dẹp cái này ra ngoài, lấy cái kia ra, rồi lại xếp lại, gấp đôi thời gian. Phải biết sắp xếp sao cho thông minh, khoa học.

4. Trước cửa kho thì bê tông nắng chang chang, mình nên đặt mấy chậu cây cho có bóng mát. Quét dọn xịt nước cho thật sạch, phải sạch sẽ từng cm. Mua mấy cái chậu nhỏ rồi để trên tường, dùng xi măng xây cái đít chậu dán chặt vào tường để tránh con Lu nó phá.

5. Hàng trong kho, coi cái nào cần dán thêm decal cho bao bì, dán nhãn phụ, bao nào rách thì may lại….Phải tổ chức việc để làm luôn tay luôn chân, đừng để 2 thủ kho ngồi hút thuốc, thở dài nói buồn…Làm luôn tay thì có thời gian đâu mà buồn, bắt đầu ngay từ chỗ ngồi của mình, phóng tầm mắt xa xa ra 1m, rồi 2m, 5m, 10m, 100m, 200m…mình nghĩ phải làm gì cho nó sạch sẽ, tốt hơn, đẹp hơn. Váng nhện phải quét, cái cũ cái rỉ sét phải thay, bụi phải lau, mọi thứ cứ sắp lại, xếp lại…sao cho nó gọn nhất, ít tốn diện tích nhất.

6. Hôm bữa anh gửi 2 bạn con dượng (đang thất nghiệp) đợt trước ra một nhà máy ở Phan Thiết, kêu 1 tuần về báo cáo, thấy chỉ mấy tấm hình nhòe nhoẹt, không làm nổi cái file power point để trình bày. Hai mấy ba chục tuổi rồi, học đại học đại cương gì mà đầu óc đơn giản ngây thơ, óc quan sát không có nên chẳng có báo cáo góp ý gì sau khi đi nhà máy cả. Ở nhà thì kêu lau bóng đèn mới lau, quét nhà mới quét, trồng cây mới trồng…chứ không tự nghĩ ra việc. Kêu lau nhà thì nói "lau chi dượng, nay lau thì mai cũng bụi bám lại à", cái anh nói "từ này tụi mày đừng có ăn nữa, ăn chi mai cũng đói bụng lại à", cái tụi nó mới thôi. Cả chục đứa chỉ có ôm laptop nói tào lao với mấy đứa tào lao trên mạng là xuất sắc.

Em phải khác, thông minh và giỏi giang lên. Óc quan sát là đẳng cấp chia đôi ranh giới của người quản lý và người sai vặt. Mình muốn cả đời được sai vặt thì không cần quan sát gì, còn muốn được sai người khác thì phải chịu khó quan sát, bắt đầu từ 1m trước mắt mình, bán kính xung quanh mình, rồi rộng ra, rộng ra...

ĐH Y khoa thường lấy điểm cao, năm nào thí sinh ít nhất trung bình 8-9 điểm một môn mới vô được.

ĐH Y khoa thường lấy điểm cao, năm nào thí sinh ít nhất trung bình 8-9 điểm một môn mới vô được. Vì người ta cần 1 hạc sinh cần mẫn, chính xác tỉ mỉ, làm bài không có sai sót gì mới đạt cái điểm ấy (chưa nói vụ thông minh hay dở, nhưng thi điểm cao chứng tỏ họ cẩn thận trong chữ nghĩa, cẩn thận trong tính toán, ghi chép các con số..., nên khả năng ÍT MẮC SAI SÓT sau này. Thực tế là ở các doanh nghiệp, những nhân viên có đầu vào đại học cao ít mắc lỗi ngáo ngơ về con số, nhầm 500 USD thành 5000 USD như các bạn thi 2-3 năm mới đậu hay học 1 trường nào đó điểm lèo tèo vài ba điểm. Vấn đề đặt ra là nếu bạn học ngành Y hay tài chính, mà lỡ được ưu tiên điểm, thì phải vô cùng cẩn thận trong suốt các năm học, còn giáo viên thì hãy khắt khe kinh khủng với các bạn, 10 năm mới cho ra trường cũng được, không ổn thì không cho ra trường, đừng đưa ra xã hội những kẻ bất cẩn vì là mạng người, là tiền của của nền kinh tế).

Các bạn trẻ nếu mình muốn có việc làm phải năng động lên.

Các bạn trẻ nếu mình muốn có việc làm phải năng động lên. Chiều giờ ad nhận cả chục thư của các bạn sv ĐH Đà Lạt hỏi muốn đi làm mà không biết ai tuyển, không biết đi chỗ nào tìm cả. Ad thấy các bạn dở quá, thông tin mà không tìm ra trong thời buổi này thì thất nghiệp là đúng rồi.

Dù sao thì ad cũng search giùm các bạn nè, mong các bạn tỉnh khác tự search ví dụ " trung tâm giới thiệu việc làm tỉnh A, tp B, ngành C"
http://vllamdong.vieclamvietnam.gov.vn/TinTuc/tabid/4656/n/50020/c/1699/Default.aspx?tin=THÔNG+TIN+TUYỂN+DỤNG+TẠI+PHIÊN+GIAO+DỊCH+VIỆC+LÀM+NGÀY+29%2f5%2f2015


http://www.facebook.com/permalink.php?story_fbid=1009456025773923&id=511088052277392

Những tháng ngày sinh viên

Những tháng ngày sinh viên

Tập 1: chuyện năm 2

Năm 2 ĐH, Tony mở mục tuyển dụng của báo Tuổi Trẻ ra coi, thử người ta yêu cầu cái gì để mình rèn luyện cho đúng, hòng ra trường xin được việc làm tốt. Các công ty lớn đều yêu cầu ứng viên có ít nhất "HAI NĂM KINH NGHIỆM" mới có lương cao. Sinh viên vừa ra trường mà 2 năm kinh nghiệm đòi đâu ra, hóa ra thị trường lao động cao cấp giá cao như thế này chỉ dành cho những người có kinh nghiệm thôi à. Tony nằm suy nghĩ một đêm, quyết định giải bài toán hóc búa này.

Người càng giỏi toán thì mọi thứ của họ đều hanh thông, do cuộc đời là một bài toán lớn, trên đường đi ta sẽ bắt gặp vô vàn các bài toán nhỏ. Nên trường kinh tế tuyển khối A là đúng, học kinh tế tài chính hay quản trị, tư duy toán học rất cần để xử lý công việc gọn gàng logic. Chỉ cần sinh viên đó chịu đọc sách, chịu viết lách, chịu ăn nói va chạm thì đều có thể thành đạt dễ dàng.

Cuối cùng đáp án cũng đã tìm thấy. Tony dự định năm 4 sẽ phải xin vô một công ty chính thức nào đó để làm, để khi ra trường (Tony học ĐH 5 năm), thì mình cũng vừa tròn 2 năm kinh nghiệm, mấy nhà tuyển dụng hết bắt bẻ. Vấn đề là mình thuyết phục sao cho người ta nhận, vì còn vướng bận chuyện học hành, các doanh nghiệp cũng ớn. Ví dụ đang chuẩn bị đi gặp khách hàng thì trùng với lịch thi của nó, hay tâm lý còn non sẽ ảnh hưởng đến công việc người ta, thực tế là sinh viên vô làm phá hoại nhiều hơn đóng góp, do ngáo ngơ bất cẩn và đầu óc chưa trưởng thành. Muốn có óc già dặn để năm 4 nộp đơn là được, Tony quyết định tích lũy sự trải nghiệm bằng cách đi làm thêm các việc linh tinh ngay từ năm 2 (năm 1 chỉ đi dạy kèm, hoặc làm cơ bắp như giữ xe).

Hồi đó, thời khóa biểu của Tony là học 6 buổi/tuần, trong khi quỹ thời gian mình có tới 21 buổi (sáng, chiều, tối của 7 ngày/tuần), có tới 15 buổi trống. Mình sẽ phải lấp đầy thời gian này. Nói là làm, chiều đó Tony mới mò lên trung tâm giới thiệu việc làm ở nhà văn hóa thanh niên và ở chỗ gần cầu Thị Nghè. Coi miết mà toàn việc gì chẳng thấy hay, không giúp mình nâng cao trình độ ngoại ngữ, Tony quyết định ra khu phố Tây. Dọc theo đường Đồng Khởi, Nguyễn Huệ, khu chợ Bến Thành, khu Đề Thám…có rất nhiều cửa hàng bán cho khách nước ngoài, họ treo bảng "tuyển bán hàng nam nữ" nhưng hàng ngày mình ít để ý vì CHỈ có đi bộ mới thấy. Tony đi 3 vòng hết mới chọn ra được 10 chỗ làm phù hợp. Hôm sau, Tony ghé tiệm chụp hình thẻ, nói anh chụp hình em chụp đi làm công ty của Mỹ, anh tư vấn cho em. Ổng bắt mặc áo vét cho nó chững chạc, dù mặc quần đùi ở dưới. Đơn xin việc tự viết tay bằng tiếng Anh, tham khảo sách trong thư viện để lấy mẫu đơn hay nhất. Lúc Tony đi nộp, tình cờ trên đường Đồng Khởi có một công ty xuất nhập khẩu lớn, Tony nhìn vào thấy mấy anh mấy chị đi đi chạy chạy, điện thoại nói tiếng Anh ào ào, rồi ra đứng máy fax nhận hợp đồng báo giá... Ở ngoài cửa kính, Tony thập thò dòm vô miết vì thèm làm việc ở đó, nói phải vô công ty này mới được. Tony mới lùi ra xa xa, ghi lại địa chỉ điện thoại trên bảng hiệu. Hôm sau hết sức can đảm, Tony ra bưu điện Bình Thạnh, đưa cho cô giao dịch viên để cô bấm số cho, rồi Tony chạy vào cái buồng màu đen nghe. Tony hỏi liền "chào chị, có tuyển người hem chị", bị chửi cho 1 trận, nói em là sinh viên thì phải biết thưa biết dạ, ở đây không có tuyển sinh viên. Cái Tony sợ hãi, cúp máy liền, bước ra trả tiền mà mặt mũi xanh ngắt như tàu lá.

Hôm sau cửa hàng tơ lụa nó gọi, nó mời lên phỏng vấn rồi đi làm. Khổ là cái cửa hàng ấy đối diện công ty xuất nhập khẩu kia, nên Tony cứ mon men đi ngang qua coi, rồi ngồi bán khăn bán vải cho khách chứ mắt nhìn qua bên kia miết, tưởng tượng đến những buổi đấu trí đàm phán hợp đồng, rồi cái LC (thư tín dụng), rồi những container hàng lên tàu, rồi nhìn đô la chạy về tài khoản sao sướng thế. Thấy việc lấy mấy đồng bạc lẻ của việc bán tơ lụa, nhiều khách keo kiệt ky bo trả giá từng xu, rồi mình năn nỉ hết nước họ vẫn bỏ đi, cũng nản nản. Nhưng bù lại, tiếng Anh của Tony trở nên Tây hóa, mất dần âm Việt, nghe được nhưng câu dài của Tây nói. Tiền bạc cũng có được rủng rỉnh, chiều nào cũng đứng trước cửa hàng mời gọi khách vô coi với cái miệng cười rộng tới mang tai.

Cái một hôm, buổi trưa đi học từ trường kết thúc lúc 11h, Tony qua cửa hàng để chuẩn bị làm ca chiều thì thấy ông giám đốc công ty XNK phía đối diện đi ăn trưa, Tony bèn bí mật bám theo. Thấy ổng vô quán cà phê, gọi cơm văn phòng, rồi đọc báo. Tony mới nảy ra ý định ngày mai nộp hồ sơ cho ổng. Tối về, Tony mần một bộ hồ sơ đẹp mắt không ăn tiền, trưa hôm sau, phục kích ngay trong quán đó. Ông giám đốc như thường lệ đẩy cửa bước vô, gọi ăn uống xong, Tony mới qua tươi cười kéo ghế xin phép được tiếp thị SỨC LAO ĐỘNG, nói dạ thưa con vầy vầy, hạc trường vầy vầy, khả năng vầy vầy, mong muốn vầy vầy. Ổng nhìn mình như người ở cung trăng xuống, nói công ty tui đâu có tuyển người mới. Cái mình nói thôi chú cầm giùm hồ sơ của con về, khi nào có chị nào trong công ty chú chửa đẻ gì đó, nghỉ sanh vài tháng con vô làm thế cho, xong họ vô lại thì con đi học lại, chứ tuyển mới chi chú. Ổng nghĩ nghĩ cũng xiêu xiêu, mới cầm hồ sơ về. Trước khi đi mình còn tặng ông thỏi sô-cô la nhỏ, nói con được khách mua vải lụa tặng đó, con tặng lại chú. Ổng hỏi mày định hối lộ à, mình nói dạ, con đâu có gì lấy lòng chú đâu, chú ăn giùm con chứ con ăn sô-cô-la hay nổi mụn. Ổng cười ha hả, nói sinh viên trường nào mà dễ thương quá mậy?

Cuộc đời cứ thế tiếp tục. Cứ bữa nào đi học thì thôi, bữa nào không đi học thì lên cửa hàng bán lụa, rồi đạp xe qua thư viện quốc gia ở Lý Tự Trọng đọc sách, học bài, đọc sách về xuất nhập khẩu càng nhiều càng tốt. Trong lòng luôn nung nấu là mình sẽ làm xuất khẩu, kiếm đô la, đi nước ngoài đàm phán bán hàng hóa Việt Nam với giá cao, nên văn hóa Tây Tàu gì cũng phải rành, trên thông thiên văn dưới tường địa chất. Một ngày cứ quần quật với bao nhiêu là việc, mở mắt sáng dậy thể dục 15 phút rồi đạp xe rần rật trên phố đến tối mịt mới về ngủ, trong ba lô có 2 bộ đồ để thay, vô cửa hàng thì mặc đẹp chút, còn đi thư viện hay đi học thì quần jean áo thun cho đúng chất sinh viên.

Bẵng đâu 3 tháng sau, Tony mới nhận được thư mời của công ty lên phỏng vấn. Sau bữa tặng sô-cô la, Tony cũng không dám vô quán cà phê đó để gặp chú nữa, sợ ngại, và cũng vì tiền đâu vô đó ăn trưa miết. Cái bữa lên gặp chú, đúng như mình tiên đoán, có một chị mang bầu tháng thứ 4, nhưng muốn dưỡng thai nên muốn nghỉ sớm không lương. Cơ hội làm XNK tới, tối đó đi về nhà mà lòng Tony reo vui, vừa đạp xe vừa hát vang khắp phố, mấy ông đạp xích lô quay lại nói ê mới yêu hả mậy? (còn tiếp)

Chủ Nhật, 31 tháng 5, 2015

Chiều nay, trên khắp sân cỏ tp HCM, các bạn trẻ đã từ bỏ laptop và xuống sân rèn luyện thể thực.

Chiều nay, trên khắp sân cỏ tp HCM, các bạn trẻ đã từ bỏ laptop và xuống sân rèn luyện thể thực. Gương mặt ai nấy đều thanh tú sáng sủa.

Điểm qua một số sân cỏ chính.

Và 200 cô gái nhóm Nữ Công gia chính theo cổ vũ, mang nước chanh, kem, khăn lạnh, phèng la, loa thùng nhảy rum ba trên khán đài, chăm sóc các anh.

Một ngày chủ nhật trôi qua đầy năng động của tuổi trẻ

Chiếu xạ cho nông sản xuất khẩu

Chiếu xạ cho nông sản xuất khẩu

Nhiều nhà đầu tư có khá nhiều vốn ở miền Bắc hỏi nên đầu tư ngành gì để giúp nông nghiệp Việt Nam, và có nhiều cơ hội làm ăn, Tony trả lời ngay là ngành chiếu xạ.

Hiện ở Việt Nam chỉ có khu vực phía Nam là có 3 nhà máy chiếu xạ cho thuỷ sản và trái cây, còn miền Trung miền Bắc thì chưa có.

Muốn xuất khẩu sang các thị trường khó tính như Mỹ, Châu Âu, Nhật, Úc,...nông sản tươi sẽ phải được chiếu xạ (irradiation), tức là dùng tia năng lượng cao như tia gamma để chiếu vào trái cây, thực phẩm, các tia này sẽ tiêu diệt vi sinh vật gây hại, các loại sâu mối mọt có bên trong quả, các tia này còn làm chậm chín hoặc ức chế nẩy mầm để có thể vận chuyển cả tháng trời đến Mỹ, châu Âu. Các doanh nghiệp Thái Lan, Philippines, Trung Quốc...đầu tư các nhà máy này rất nhiều, hầu như khu vực nào trồng cây chuyên canh đều có 1 nhà máy chiếu xạ do công ty chế biến thực phẩm đầu tư, đơn hàng nhiều không kịp thở, xuất khẩu lẫn nội địa vì kéo dài tuổi thọ nông sản bán ở siêu thị (xem hình quả dâu tây được chiếu xạ và không được chiếu xạ).

Tuy nhiên, chi phí đầu tư nhà máy này khá cao, và phải mởi cơ quan hữu quan từng nước (nước nhập khẩu) đến kiểm định để họ đánh giá có đủ khả năng không, nếu ok thì mới cấp phép, và lô hàng nông sản xuất khẩu phải có giấy chứng nhận đã qua chiếu xạ được cấp bởi nhà máy này thì hải quan nước nhập mới cho thông quan. Cũng có trường hợp họ sẽ thông quan trước, họ sẽ tiến hành chiếu xạ tại cảng đến trước khi nhập kho hoặc đưa vô siêu thị, tuy nhiên phải nghiên cứu kỹ quy định trong hợp đồng với bên mua. Làm ngoại thương lấy tiền của Tây là phải dân giỏi, cẩn thận từng chữ, thuộc thể loại "chủ nghĩa hoàn hảo trong công việc" giống như trong y khoa vậy.

Về lâu dài, nông sản hướng đến xuất khẩu thì phải đầu tư cái này, giống như nông dân phải áp dụng tiêu chuẩn Global GAP vậy, không có cách nào khác. Nếu không thì chỉ bán cho nội địa hoặc Trung Quốc, vốn không đòi hỏi gì, nhưng lại bấp bênh.

Các bạn quan tâm cái này nên search thật kỹ, các từ khoá là chiếu xạ thực phẩm, food irradiation process, fruit and vegetable irradiation,...

Thứ Bảy, 30 tháng 5, 2015

Sáng nay, cùng các bạn clb con dượng đi xe buýt tham quan bảo tàng lịch sử ở Nguyễn Bỉnh Khiêm, ngay Thảo cầm viên, rất là thú vị.

Sáng nay, cùng các bạn clb con dượng đi xe buýt tham quan bảo tàng lịch sử ở Nguyễn Bỉnh Khiêm, ngay Thảo cầm viên, rất là thú vị. Mình là thanh niên cao cấp, nên tham quan bảo tàng, đọc sách lịch sử, tụi Tây đi đầu trần, tay cầm chai nước, da dẻ đỏ âu dưới trời nắng, cứ lang thang hết chỗ lịch sử này đến thắng cảnh kia, còn mình chỉ quán cà phê, quán nhậu là tăng 2, karaoke là tăng 3...sao tẻ nhạt quá. Các bạn cuối tuần nên đi xe buýt đến trung tâm thành phố hoặc đến ngoại ô vui chơi, đừng đi xe máy nắng nôi nguy hiểm. Về sớm ngủ trưa chiều đi chơi thể thao chạy bộ đọc sách nào...

Đề thi tuyển sinh tình nguyện viên chương trình trồng chùm ngây cho các trường miền núi.

Đề thi tuyển sinh tình nguyện viên chương trình trồng chùm ngây cho các trường miền núi.

1. Bạn hãy tìm 10 trường tiểu học bất kỳ ở vùng xa xôi nhất của 62 huyện nghèo nhất nước ta, theo thông tin tên trường, địa chỉ, số điện thoại của người liên lạc. Bài này nhằm kiểm tra năng lực truy tìm thông tin của các bạn, thông qua các công cụ như google, facebook, gọi điện thoại cho người thân...or bằng cách gì đó bạn có thể nghĩ ra.

2. Bạn tưởng tượng ra một cuộc điện thoại với thầy hiệu trưởng trường tiểu học Mã Pì Lèng ở Hà Giang. Bạn giới thiệu chương trình, ích lợi của chùm ngây trong việc cải thiện thức ăn cho các em, ích lợi của việc trồng chùm ngây quanh trường sao cho thầy đồng ý.

3. Bạn lên kế hoạch các bước cần làm của chương trình này là gì, càng cụ thể càng tốt.

Bạn có 1h45 phút làm bài, và nộp vào email đã gửi cho các bạn sáng nay. Bài làm vào file word hoặc pdf, có ghi thông tin thí sinh.

Chúc các bạn làm bài thi hiệu quả.

Một lá thư Ai Len

Một lá thư Ai Len

"Chào anh Tony, xin lỗi gọi anh vì tôi nghĩ anh cũng trạc tuổi tôi. Tôi đang làm nghiên cứu sinh ở tp nhỏ của Ai-Len cũng được 2 năm rồi. Trước đây tôi học thạc sĩ ở Anh, sau đó về VN giảng dạy ở 1 đại học, rồi sau đó gần đây tôi chọn Ai Len để làm tiến sĩ. Cuộc sống chồng con tôi ở Việt Nam cũng ổn định, tôi chỉ mong học xong nhanh rồi quay về.

Thú thật, tôi đọc page TnBS vì nó vui, ban đầu tôi nghĩ anh định câu view để quảng cáo cái gì đó, chứ bỗng dưng bỏ công bỏ sức ra viết chia sẻ như vậy. Tôi nghĩ rồi anh cũng sẽ bán page này cho một nhãn hàng nào đó khi nhiều view. Tôi đợi 2 năm nay nhưng thấy anh quảng cáo chủ yếu cho bà con nông dân, nên tôi cũng ngạc nhiên lắm, tiền đâu họ trả cho anh quảng cáo vậy?

Trường tôi 2 năm nay đều có suất học bổng toàn phần cho sinh viên ngoại quốc, nhưng tôi chẳng giới thiệu cho ai ở Việt Nam. Một phần vì tôi thấy tốn thời gian thông báo lên diễn đàn này diễn đàn kia mà chẳng lợi ích gì cho mình. Nhưng nhiều lúc tôi cũng cảm thấy cô đơn, nhưng thông báo cơ hội này cho người dưng nước lã, tôi thấy cứ tiêng tiếc thế nào ấy. Tôi chỉ giới thiệu cho con ruột tôi những cơ hội như vầy nhưng cháu còn nhỏ quá. Cháu họ tôi cũng có đứa đủ điều kiện nhưng trong thâm tâm mình, tôi sợ bọn nó được rồi gia đình nó hơn gia đình tôi, lỡ sau này con tôi không có cơ hội đi du học thì sao. Trong dòng họ, nhà tôi phải nhất để mọi người nể phục. Tôi vẫn bé nhỏ và tiểu nông như anh từng phê phán, nhưng thật sự tôi không thoát ra được. Anh chị chồng tôi cứ hỏi tôi việc tìm học bổng cho các cháu sang đây nhưng tôi viện cớ bận quá mà từ chối. Có lần giới thiệu một chỗ làm kia cho bạn tôi, nó bắt tôi cứ như phải có trách nhiệm, nào là viết đơn xin việc, sửa đơn...rồi thậm chí giận hờn nếu tôi "không giúp tới nơi tới chốn", nên cứ giúp người một lần là gánh nặng trên vai mệt mỏi lắm. Giúp người để được gì hả anh? Họ có nhớ mà trả ơn mình không? Đèn nhà ai nấy sáng, từ bé, tôi được mẹ tôi dạy là mình chỉ nên lo cho cá nhân mình, gia đình mình chứ hơi sức đâu lo cho người khác.

Việc xin học bổng sang đây thế nào, tôi cũng giấu nhẹm, ai hỏi thì tôi "nói khéo" là đi tự túc. Sâu thẳm trong lòng mình, tôi không có khả năng chia sẻ. Các con của thì sao tôi cũng được, còn con cái người ta tôi thấy không ưa, không vỗ về nựng nịu chúng nó được. Tôi như con kiến, cần mẫn lấy bên ngoài tha về cái tổ bé nhỏ của mình, bất chấp mọi thứ. Tôi nghĩ ai cũng có một tổ ấm phải vun vén, phải hơn người khác, phải có nhà to hơn, xe đẹp hơn, bằng cấp cao hơn, con cái học giỏi hơn....

Anh nói đúng, các đồng nghiệp người Trung Quốc của tôi thì khác. Năm ngoái khi nghe tin trường có 5 suất học bổng toàn phần, anh bạn tên Zhang bay về nước để giới thiệu sinh viên (anh ấy đang dạy ở ĐH Hạ Môn), dù phải bỏ tiền túi ra mua vé máy bay. Sau đó 5 suất học bổng đó đều thuộc về sinh viên trường ĐH Hạ Môn. Tôi thấy họ hay gặp gỡ nhau ăn uống, học tập.

Tôi rất tiếc đến giờ này tôi vẫn chưa thay đổi quan niệm của mình nên tôi xin phép anh tôi không nói tôi tên gì và đang học ở đâu. Sang năm, trường tôi lại có suất, hy vọng lúc đó tôi sẽ có thể rộng lượng hơn mà chia sẻ cho các bạn."...

Tony trích đăng bức thư này sau khi xin phép chị ấy. Và chỉ muốn thưa với chị thế này.

Chị này, thông tin tốt cho người khác, chị nên chia sẻ. Vì có nhiều nguồn thông tin chỉ nội bộ mới biết. Người mà cái gì cũng hỏi, cũng nhờ, thì một là họ ngu quá, hay là họ lười tìm hiểu. Chị không cần trả lời hay giúp, vì chắc chắn là họ không bao giờ được nhận đâu. Còn người thông minh giỏi giang, chỉ cần nghe loáng thoáng 1 thông tin, ví dụ ĐH A có cho 2 suất học bổng, thì đêm đó họ đã search nát thông tin ĐH A, và sáng hôm sau họ đã có email gửi cho trường, họ không cần hỏi lại chị.

Còn các vấn đề khác, Tony nghĩ chị sẽ thay đổi từ từ. Bệnh tiểu nông ích kỷ cần thời gian chị ạ.

Tony

Xoài đang vào mùa.

Xoài đang vào mùa. Các bạn hãy mỗi người mua 10kg nhé. Sáng mai admin sẽ đăng bài "Làm kem xoài Mango de Tony", bỏ trong ngăn đá dự trữ được mấy tháng. Các bạn chuẩn bị trước nguyên liệu chiều nay là xoài (mua 1/2 chín, 1/2 chưa chín), sữa tươi, bột kem (whipping cream), máy xay sinh tố nhé, đường cát trắng hoặc đường phèn nhé.

Thứ Sáu, 29 tháng 5, 2015

Admin rất ngạc nhiên trước sự thẳng tay của Tony lúc đó, nhóm Marketing Gánh Rau toàn tốt nghiệp ĐH nước ngoài hay ĐH danh tiếng trong nước, tiếng Anh siêu phàm, vậy mà mới đào tạo bữa đầu tiên do xả rác mà Tony đã loại nhiều bạn.

Admin rất ngạc nhiên trước sự thẳng tay của Tony lúc đó, nhóm Marketing Gánh Rau toàn tốt nghiệp ĐH nước ngoài hay ĐH danh tiếng trong nước, tiếng Anh siêu phàm, vậy mà mới đào tạo bữa đầu tiên do xả rác mà Tony đã loại nhiều bạn. Hôm nay, ad đọc một câu này thấy hay quá "Việc nhỏ chưa làm được thì việc lớn cũng không xong. Vứt rác xuống đất, để lại rác bỏ đi chỉ mất có vài giây, nhưng phải mất trăm năm để giáo dục người ta ý thức nhặt lên bỏ vào thùng rác".

Lẽ nào mất tới trăm năm?

1.

1. Các bạn đi xe buýt lưu ý tên này. Và nên bí mật chụp hình, quay phim những kẻ bất lương, những hành vi không văn minh để đưa lên fb của mình và share để xã hội ngày càng đẹp hơn. Kể cả các hành vi xả rác, vòi vĩnh,....
2. Bạn admin xe buýt tp HCM nên xem báo cáo lợp mái che ở bến xe trung tâm Bến Thành cho có màu tối hơn, nhìn hoa cả mắt, và nóng quá, mưa cũng không đủ che người. Các bạn đề xuất nhé.
3. Cầu vượt ở khu xa lộ Hà Nội, trạm Cát Lái, trước toà nhà Parkson. Nhiều học sinh quốc tế bằng qua đường dưới làn xe vun vút trong rất sợ. Một cầu vượt nên được đặt ở đây. Cám ơn các bạn

Ai dìa Tắc Cậu

Ai dìa Tắc Cậu

1. Ở miền Tây Nam Bộ, hầu như tỉnh nào cũng có huyện Châu Thành. Tỉnh Kiên Giang cũng có huyện Châu Thành với địa danh Tắc Cậu nổi tiếng. Nổi tiếng vì đây là cảng cá lớn nhất Việt Nam (32 ha), và cũng là địa danh được nhắc đến qua bài ca cổ "Hoa Tím Bằng Lăng" do Linh Châu sáng tác (lai lịch tác giả vẫn còn tranh cãi). Năm 1977, đài tiếng nói nhân dân Tp HCM bắt đầu phát bài ca cổ này với 2 giọng ca đang lên lúc đó là Thanh Tuấn và Thanh Kim Huệ, rồi sau đó được phát trên làn sóng đài tiếng nói Việt Nam nên người dân cả nước thuộc làu. Đám cưới ở miền Nam thời bao cấp, ai lên góp vui văn nghệ thì bài đầu tiên sẽ là "mùa xuân ai đi hái hoa, còn em đi nuôi dạy trẻ" rồi tiếp theo là bài "Hoa tím bằng lăng".

Đến bây giờ, cứ nhậu xỉn xỉn chút là mấy ông sẽ ca vang "trời tháng tư em mặc áo hoa cà, qua ngõ nhà anh, em kéo nghiêng vành nón, giả bộ vô tình làm rớt cánh bằng lăng". Hình ảnh cô em "hàm răng trắng cắn đôi hột lúa" nghe thiệt là đẹp. Bạn nào muốn làm ăn với dân miền Tây, hay muốn uống rượu 1 lần với Tony thì phải học hát bài này coi như thi đầu vào nhé. Hồi Tony còn thanh niên, cứ đi nhậu ở miền Tây, vừa cất lên "gió lên lay động hoa bằng lăng ôi thướt tha…" là các má các chị vỗ tay rào rào, gắp đồ ăn tới tấp. Tới đoạn nói lối (một kiểu vừa nói vừa hát) "anh nói thầm mây đẹp lắm mây ơi, mây trắng quá như tình ta trong trắng" thì tất cả mọi người đều ôm Tony hun miết.

Trong bài có câu vọng cổ "con rạch Cái Thia chảy dìa Tắc Cậu con sáo sang sông con sáo đậu hiên……nhà" ám ảnh mãi trong lòng, khiến kẻ tao nhân mặc khách như Tony phải tranh thủ một lần soạn khăn đóng áo dài lên ngựa phi đến, hòng tìm lại chút hương xưa.

2. Tony đến Tắc Cậu trong một chiều nhạt nắng, sóng biển Tây nhẹ bâng không đủ làm rung một nhành hoa sát biển nào. Biển Tây là vịnh kín (vịnh Thái Lan) nên sóng biển rất nhẹ, rất hiếm bão tố, nên cỏ và hoa được trồng sát mép nước. Vì mến cảnh đẹp biển Tây mà Tony đành phải mua một miếng đất nhỏ sát biển để cất Villa de Tony, Rạch Giá Campus (các bạn coi hình chụp để biết Tony nổ banh nhà lồng đến mức độ nào). Đến Tắc Cậu, chúng ta phải thử giống dứa ngon nhất thế giới (dân ở đây gọi là quả khóm, họ nhà dứa/thơm). Khóm Tắc Cậu ngọt đậm đà nhưng lại chua thanh nhẹ, ăn không bị rách lưỡi, gọt bỏ vô tủ lạnh chút lấy ra, cắn một miếng nước bắn ra khóe miệng, xộc lên mũi mùi hương dịu dàng thuần khiết của cả đất trời phương nam. Từng ăn dứa ở Philippines, Hải Nam Trung Quốc, Indonesia, Mexico, Paraguay, Myanmar...nhưng Tony vẫn thấy trái khóm Tắc Cậu mới là đỉnh của đỉnh.

Giá khóm Tắc Cậu cao 3-4 lần so với khóm thông thường, dùng để ăn tươi chứ không nấu canh chua/kho cá vì uổng. Tony cứ mùa này là ăn trái cây nhiều hơn ăn cơm, sản vật trời đất mùa nào thức đó, mùa này có vải, có mận, có xoài, có dưa hấu, chôm chôm, măng cụt, ổi, dâu da...Chúng ta nên ăn hoa quả cho cơ thể trở nên thanh cao quý phái, gương mặt thanh tú đáng yêu (tui ghét mấy người ăn thịt nhiều nên mặt chằm dằm ú nu, nọng xệ xuống cằm, bụng bự mắt híp nhìn xôi thịt).

Và các bạn trẻ, tối nay chúng ta cùng nhau học một đoạn trong bài Hoa Tím Bằng Lăng nhé

"Gió lên lay động hoa bằng lăng thướt tha
Hoa diễm kiều, hoa mặn mà
Màu hoa tươi thắm lắm hoa ơi
Cũng như câu chuyện tình ta ngát hương
1. Con rạch Cái Thia chảy về Tắc Cậu, con sáo qua sông con sáo đậu hiên........nhà. Trời tháng tư, em mặc áo hoa cà. Qua ngõ nhà anh, em kéo nghiêng vành nón, giả bộ vô tình làm rớt cánh bằng lăng. Em rón rén lượm gói vào chiếc khăn, cất cẩn thận vào trong áo gối, đêm đêm nghe tiếng quốc gọi hè, anh có nhớ em (thì hãy) vuốt ve cánh bằng lăng tím nở.

2. Hai đứa thương nhau chỉ biết nhìn nhau e thẹn, em nhát quá không dám nói với anh, dù chỉ một đôi lời. Len lén nhìn em, anh bắt gặp em cười. Hàm răng trắng cắn đôi hột lúa, mắt thẫn thờ, chầm chậm ngó mây bay. Anh nói thầm mây đẹp lắm mây ơi, mây trắng quá như tình ta trong trắng. Em bẽn lẽn cuối đầu nín lặng, má ửng hồng, trong vành nón che nghiêng..."

Hãy hát vang nhé đoạn sau: "Đêm đêm bạn có nghe tiếng cuốc gọi hè, có nhớ Tony, thì hãy...LÀM VIỆC NHÀ, ĐỌC SÁCH, TẬP THỂ DỤC THỂ THAO, GIÚP ĐỠ NGƯỜI KHÁC, HÀO SẢNG, DỄ THƯƠNG, GIỎI GIANG, NĂNG ĐỘNG..."

Nói giỡn chớ chỉ ca bài của soạn giả Linh Châu thôi, bài của soạn giả Tony ca gì nổi.

Chương trình dân ca và nhạc cổ truyền

Chương trình dân ca và nhạc cổ truyền

Bài 1: Ai dìa Tắc Cậu

1. Ở miền Tây Nam Bộ, hầu như tỉnh nào cũng có huyện Châu Thành. Tỉnh Kiên Giang cũng có huyện Châu Thành với địa danh Tắc Cậu nổi tiếng. Nổi tiếng vì đây là cảng cá lớn nhất Việt Nam (32 ha), và cũng là địa danh được nhắc đến qua bài ca cổ "Hoa Tím Bằng Lăng" do Linh Châu sáng tác (lai lịch tác giả vẫn còn tranh cãi).

Năm 1977, đài tiếng nói nhân dân Tp HCM bắt đầu phát bài ca cổ này với 2 giọng ca đang lên lúc đó là Thanh Tuấn và Thanh Kim Huệ, rồi sau đó được phát trên làn sóng đài tiếng nói Việt Nam nên người dân cả nước thuộc làu. Đám cưới ở miền Nam thời bao cấp, ai lên góp vui văn nghệ thì bài đầu tiên sẽ là "mùa xuân ai đi hái hoa, còn em đi nuôi dạy trẻ" rồi tiếp theo là bài "Hoa tím bằng lăng". Đến bây giờ, cứ nhậu xỉn xỉn chút là mấy ông sẽ ca vang "trời tháng tư em mặc áo hoa cà, qua ngõ nhà anh, em kéo nghiêng vành nón, giả bộ vô tình làm rớt cánh bằng lăng". Hình ảnh cô em "hàm răng trắng cắn đôi hột lúa" nghe thiệt là đẹp. Bạn nào muốn làm ăn với dân miền Tây, hay muốn uống rượu 1 lần với Tony thì phải học hát bài này coi như thi đầu vào nhé. Hồi Tony còn thanh niên, cứ đi nhậu ở miền Tây, vừa cất lên "gió lên lay động hoa bằng lăng ôi thướt tha…" là các má các chị vỗ tay rào rào, gắp đồ ăn tới tấp. Tới đoạn nói lối (một kiểu vừa nói vừa hát) "anh nói thầm mây đẹp lắm mây ơi, mây trắng quá như tình ta trong trắng" thì tất cả mọi người đều ôm Tony hun miết, nói mày dễ thương quá, dễ thương chịu hết nổi á. Mà Tony cũng tự thấy mình dễ thương quá mức cho phép, tự mình còn chịu mình hẻm nỗi huống chi ai.

Trong bài có câu vọng cổ "con rạch Cái Thia chảy dìa Tắc Cậu con sáo sang sông con sáo đậu hiên……nhà" ám ảnh mãi trong lòng, khiến kẻ tao nhân mặc khách như Tony phải tranh thủ một lần soạn khăn đóng áo dài lên ngựa phi đến, hòng tìm lại chút hương xưa.

2. Tony đến Tắc Cậu trong một chiều nhạt nắng, sóng biển Tây nhẹ bâng không đủ làm rung một nhành hoa sát biển nào. Biển Tây là vịnh kín (vịnh Thái Lan) nên sóng biển rất nhẹ, rất hiếm bão tố, nên cỏ và hoa được trồng sát mép nước. Vì mến cảnh đẹp biển Tây mà Tony đành phải mua một miếng đất nhỏ sát biển để cất Villa de Tony, Rạch Giá Campus (các bạn coi hình chụp để biết Tony nổ banh nhà lồng đến mức độ nào). Đến Tắc Cậu, chúng ta phải thử giống dứa ngon nhất thế giới (dân ở đây gọi là quả khóm, họ nhà dứa/thơm). Khóm Tắc Cậu ngọt đậm đà nhưng lại chua thanh nhẹ, ăn không bị rách lưỡi, gọt bỏ vô tủ lạnh chút lấy ra, cắn một miếng nước bắn ra khóe miệng, xộc lên mũi mùi hương dịu dàng thuần khiết của cả đất trời phương nam. Từng ăn dứa ở Philippines, Hải Nam Trung Quốc, Indonesia, Mexico, Paraguay, Myanmar...nhưng Tony vẫn thấy trái khóm Tắc Cậu mới là đỉnh của đỉnh.

Giá khóm Tắc Cậu cao 3-4 lần so với khóm thông thường, dùng để ăn tươi chứ không nấu canh chua/kho cá vì uổng. Tony cứ mùa này là ăn trái cây nhiều hơn ăn cơm, sản vật trời đất mùa nào thức đó, mùa này có vải, có mận, có xoài, có dưa hấu, chôm chôm, măng cụt, ổi, dâu da...Chúng ta nên ăn hoa quả cho cơ thể trở nên thanh cao quý phái, gương mặt thanh tú đáng yêu (tui ghét mấy người ăn thịt nhiều nên mặt chằm dằm ú nu, nọng xệ xuống cằm, bụng bự mắt híp nhìn dâm đãng xôi thịt).

Và các bạn trẻ, tối nay chúng ta cùng nhau học một đoạn trong bài Hoa Tím Bằng Lăng nhé

"Gió lên lay động hoa bằng lăng thướt tha
Hoa diễm kiều, hoa mặn mà
Màu hoa tươi thắm lắm hoa ơi
Cũng như câu chuyện tình ta ngát hương

1. Con rạch Cái Thia chảy về Tắc Cậu, con sáo qua sông con sáo đậu hiên........nhà.

Trời tháng tư, em mặc áo hoa cà. Qua ngõ nhà anh, em kéo nghiêng vành nón, giả bộ vô tình làm rớt cánh bằng lăng. Em rón rén lượm gói vào chiếc khăn, cất cẩn thận vào trong áo gối, đêm đêm nghe tiếng quốc gọi hè, anh có nhớ em (thì hãy) vuốt ve cánh bằng lăng tím nở.

2. Hai đứa thương nhau chỉ biết nhìn nhau e thẹn, em nhát quá không dám nói với anh, dù chỉ một đôi lời. Len lén nhìn em, anh bắt gặp em cười. Hàm răng trắng cắn đôi hột lúa, mắt thẫn thờ, chầm chậm ngó mây bay. Anh nói thầm mây đẹp lắm mây ơi, mây trắng quá như tình ta trong trắng. Em bẽn lẽn cuối đầu nín lặng, má ửng hồng, trong vành nón che nghiêng..."

Hãy nhớ câu thơ trong bài tập đọc lớp 1 "Nửa đêm tiếng cuốc gọi hè. Đầu tường lửa lựu lập loè đơm bông" rồi hát vang nhé đoạn sau:

"Nếu đêm đêm bạn có nghe tiếng cuốc gọi hè, có nhớ Tony, thì hãy...LÀM VIỆC NHÀ, ĐỌC SÁCH, TẬP THỂ DỤC THỂ THAO, GIÚP ĐỠ NGƯỜI KHÁC, HÀO SẢNG, NGHĨA TÌNH, DỄ THƯƠNG, GIỎI GIANG, NĂNG ĐỘNG, BỚT TIỂU NÔNG, KHÔN VẶT, ÍCH KỶ, MA LANH, PHẾT PHẨY, VÔ KỶ LUẬT, LƯỜI BIẾNG, XIN TIỀN NGƯỜI KHÁC..."

Nói chớ chỉ ca bài của soạn giả Linh Châu thôi, bài của soạn giả Tony ca gì nổi.

Thông báo tuyển sinh các tình nguyện viên tham dự chương trình Trồng chùm ngây cho các trường vùng núi cao/vùng sâu.

Thông báo tuyển sinh các tình nguyện viên tham dự chương trình Trồng chùm ngây cho các trường vùng núi cao/vùng sâu. ĐK: Các bạn có thời gian rảnh ít nhất 2h/ngày để làm việc "vác tù và", mọi chi phí điện thoại, internet, xăng xe đi lại...tự chịu. Nhiệm vụ là giao dịch kết nối hướng dẫn các thầy cô/các em học sinh các vùng núi trồng chùm ngây, theo dõi kết quả và lập báo cáo. Không lương không có gì cả, chỉ tốn công tốn sức vì mấy đứa nhỏ nào đó trên tít vùng cao, KHÔNG CÓ LỢI GÌ.

Các bạn tiểu nông, khôn vặt, thích phết phẩy ma lanh, không nghe lời ban tổ chức chỉ muốn làm theo ý mình, chi li tính toán từng đồng từng cắc, ích kỷ kiểu "người không vì mình trời tru đất diệt", vô kỷ luật muốn làm thì làm không thì thôi, ăn không nên đọi nói không nên lời, không biết ghi to-do list việc quên trước quên sau hay thể loại phải nhắc mới làm, phải cầm tay chỉ việc...vui lòng KHÔNG tham dự chương trình này.

Các bạn đăng ký vào link, hạn chót 24h tối nay. Sau đó các bạn sẽ dự thi để được lựa chọn thành tình nguyện viên. Thân mến. Admin TnBS

https://docs.google.com/forms/d/1mcbFTMbittbwpaGIBE6LCRiKMvmH0Hks0uJD1G6-yww/viewform

Thứ Năm, 28 tháng 5, 2015

Sáng nay Tony chỉ tim (điểm tâm) với bánh chùm ngây và cà phê americano tự pha.

Sáng nay Tony chỉ tim (điểm tâm) với bánh chùm ngây và cà phê americano tự pha.

Bánh quy có bột chùm ngây bên trong ăn rất ngon, bổ dưỡng.
Được gia công tại nhà máy Kinh Đô Bình Dương, vì bạn này không có nhà máy, chỉ có công thức và thương hiệu.

Ban hoàn toàn có thể nghĩ ra một công thức, đăng ký một thương hiệu và nhờ các nhà máy khác gia công giùm rồi kinh doanh.

Apple với Iphone, Ipad, Mac Book cũng không có nhà máy, họ chỉ có thương hiệu và những cái đầu, và là công ty có tiền mặt nhiều nhất thế giới.

Hãy suy nghĩ hướng đi của mình sau khi đọc các dòng trên.

hãng Phượng Tím là một trong những doanh nghiệp xuất khẩu phân bón đầu tiên từ Việt Nam đi các thị trường khó tính.

hãng Phượng Tím là một trong những doanh nghiệp xuất khẩu phân bón đầu tiên từ Việt Nam đi các thị trường khó tính. Các bạn cùng nhau đọc xem dượng Tony đã làm điều đó như thế nào nhé. Admin

Thứ Tư, 27 tháng 5, 2015

Rang cà phê để xuất khẩu

Rang cà phê để xuất khẩu

Xưa nay chúng ta chỉ xuất khẩu được dạng hạt cà phê nhân (raw bean) vì xuất khẩu thành phẩm thì phải làm theo gu của người ta thì người ta mới mua

1. Họ chỉ uống Arabica loại chín già. Nếu mình bán robusta/hay trộn tỷ lệ thì phải hỏi kỹ họ có chịu không. Ở châu Á, chỉ có loại ở Sumatra, Indonesia là đạt chuẩn vô được hệ thống cà phê lớn, còn lại là của Nam Mỹ, châu Phi. Các hệ thống nhỏ hơn thì OK, cà phê Việt Nam vẫn được tiêu thụ khá lớn. Các bạn đến quán Starbucks hoặc Bene để mua các gói hạt của nó đang bán về phân tích xem xét kỹ. Nó có ghi xuất xứ bên ngoài.

2. Hệ thống máy air roaster kiểu như vầy cho quy mô gia đình https://www.youtube.com/watch?v=skZk0WHHDvM. Họ dùng cái rang ngô để rang, có quạt thổi. Search thêm "hot air coffee roaster/roasting"

3. Quy mô công nghiệp mẻ lớn https://www.youtube.com/watch?v=8SkWOBo-eGw

4. Hạt rang các bạn đừng có ướp bơ hay mỡ gà hay nước mắm hay hương liệu gì cả nhé, cứ vừa miệng mình mà làm thì bán không được đâu. Cũng đừng rang như rang ngô rang lạc bỏ lên chảo lấy đôi đũa xào qua xào lại thì sẽ có mùi khét, gửi mẫu qua cho nó sẽ im hơi lặng tiếng luôn đó. Máy air roaster này đặt bên các xưởng cơ khí họ làm được hết. Ở ĐH BK TP HCM/HN/ĐN, SP Kỹ thuật hay ĐH Công nghiệp đều có xưởng cơ khí phía sau trường, ra gặp mấy thầy đặt hàng, nói tui muốn máy như vầy (mở clip cho họ coi). Họ có nghề, nhìn sẽ biết và sẽ mày mò làm ra cho mình với giá rẻ xình. Tony từng đặt một cái máy nghiền bột dùng cho phân bón lá, máy đầu tiên nhập khẩu 10,000 USD từ Đài Loan, máy 2 mua của họ giá có 60 triệu, chất lượng y chang, cũng inox sáng loáng, 10 năm rồi chưa hỏng.

P/S: Cơ cấu dân số nước ta theo tổng cục thống kê năm 2012, những người tốt nghiệp cao đẳng ĐH chỉ chiếm 6% dân số, nên mình là tinh hoa, phải lấy tiền của tụi Tây. Chứ vô Cầu Đất mua cà phê đem xuống Sài Gòn bán cạnh tranh dữ dội chi cho mệt vậy, mình có học tiếng Anh từ năm lớp 6, đến năm 12 là 7 năm thì đã lưu loát rồi. Thêm 4 năm ĐH nữa thì đã thành thạo như tiếng mẹ đẻ rồi còn gì, tha hồ mà buôn bán quốc tế. Lấy đô la only!

Kiên quyết đại nhân, không tiểu nhân. Đại nông, không tiểu nông. Đại thương, không tiểu thương! Nhường cho mấy bà mấy chị người ta không có điều kiện học hành, tiếng Anh tiếng em không biết, mới gánh hàng từ làng này sang làng kia, từ huyện này sang huyện kia, từ tỉnh này đến tỉnh kia chiếm chút cháo nuôi con. Mình có trình độ, cao đẳng đại học chứ có phải người thường đâu, phải buôn quốc tế chứ sao lại giành giựt thị phần với mấy chị tiểu thương tội nghiệp vậy?

Trời nóng thế này, đi đâu?

Trời nóng thế này, đi đâu?

1. Măng Đen vẫy gọi

"Nơi đây có túp lều nhỏ xinh, nằm soi bóng nước long linh mặt gương, sơn ca hót trên cây bạch dương, hồ Radolip in gương trời xa..." là những câu hát quen thuộc với thế hệ thiếu nhi thời Tony còn ôm con sáo. Hình ảnh về một nước Nga tươi đẹp với hồ nước, túp lều, chim sơn ca, cây bạch dương...vô cùng nên thơ, kiều diễm.

Bạn không cần phải sang tận Nga để nhìn thấy hình ảnh này, các bạn có thể lên Kon Tum, đi khoảng 50km nữa đến Măng Đen. Tất cả hình ảnh hồ Radolip đều có ở đây, trừ tiếng Nga (nhưng thay vào đó có tiếng người dân tộc Xơ Đăng, Ba Na).

Với độ cao 1300m do được bao bọc bởi rừng thông xanh mướt, nhiệt độ ở đây ổn định hơn Đà Lạt, mùa này cả nước đang 35-40 độ như trong chảo lửa thì buổi trưa ở đây, nhiệt độ chỉ cao nhất 24 độ C, buổi tối thì chỉ khoảng 17-18 độ, trăm hoa đua nở, dâu tây chín đỏ vườn, cây Cơ-nia bóng mát, các em gái xinh tươi mặn mòi tắm suối hái cà phê...

Đây là một vùng tiểu khí hậu khá đặc biệt thích hợp để tránh nóng. Resort khách sạn cỡ nào cũng có ở đây. Các bạn có thể đến nghiên cứu đầu tư nông nghiệp như hoa tulip, hoa lan, hoa hồng, bò sữa, nuôi cá hồi, cá tầm,...hay đơn giản tậu cho mình một căn biệt thự nghỉ dưỡng bên cạnh Villa de Tony, Măng Đen Campus.

Nếu bạn chịu nóng hết nổi rồi, mà rảnh rỗi có chút xiền, lên đây ngao du sơn thuỷ. Bay đến Pleiku rồi đi qua, hoặc xe đò từ Quảng Ngãi.

Thôi đi đi cho mát, ở thành phố tốn tiền điện máy lạnh cũng vậy à.

Sinh viên bây giờ

Sinh viên bây giờ

Tình cờ trên chuyến bay từ Cần Thơ đi Hà Nội, Tony ngồi cạnh 2 cậu sinh viên năm ba của một ĐH Đài Loan, một cậu ngành sinh học một cậu ngành lịch sử, cả hai đều là con nhà vô cùng giàu có, nhưng vẫn đi làm thêm 20h/tuần. Một bạn làm ở cửa hàng bánh Pizza, một bạn làm ở trường phụ trách lau rửa dụng cụ thí nghiệm, dọn dẹp căn tin. Hai bạn đều tự kiếm tiền ăn, và học cũng khá nên được miễn phí học phí. Hai cậu đều có những bài báo khoa học quốc tế và website riêng về các đề tài nghiên cứu của mình. Tiếng Anh 2 bạn đều lưu loát, trong túi xách lúc nào cũng có sách để đọc lúc chờ máy bay.

Hai bạn đến Việt Nam đợt tháng 12 là vì có đường bay mới mở của Vietjet nối tp HCM và Đài Bắc (Taipei), có giá khá rẻ. Ngân sách 2 bạn đi Việt Nam trong 10 ngày là 500 USD từ tiền làm thêm. Các bạn xem qua lịch trình của 2 sinh viên năm 3 này nhé.

Thấy mới có sinh viên mà đã lên kế hoạch chi tiết và tốt quá, Tony buộc miệng khen. Hai cậu cười ha hả, nói có chỗ nào tốt đâu, làm gì chả phải lên kế hoạch to-do list như thế này. Còn nói nếu ra trường, bạn sẽ được nhận làm với mức lương khoảng 2000 USD khởi điểm, chính thức sau đó sẽ khoảng 2500-3000 USD, mặt bằng chung của cử nhân hay kỹ sư tốt nghiệp dạng trung bình của mọi đại học trên thế giới. Đại học cơ mà, là trí thức, là tinh hoa của xã hội, dùng cái đầu phải kiếm tiền nhiểu hơn lao động phổ thông chưa qua đào tạo chứ.

Hai cậu nói, sinh viên như cậu, năm nào cũng phải sắp xếp đi 2 nước du lịch bằng tiền làm thêm. Ăn quán bình dân, ở hostel hay túi ngủ. Sau này đi làm thì sẽ ăn ở sang trọng hơn. Thế giới có hơn 200 quốc gia, mà đời người chỉ có max 100 năm, nên phải tranh thủ. Sinh viên nước nào bây giờ chả năng động như vậy...

Thứ Ba, 26 tháng 5, 2015

Nếu mà nói tư vấn trên báo, cô Dạ Hương báo Nông Nghiệp là số 1 ở Việt Nam hiện nay.

Nếu mà nói tư vấn trên báo, cô Dạ Hương báo Nông Nghiệp là số 1 ở Việt Nam hiện nay. Mời các bạn đọc thử các trả lời của cô, vô cùng hay và hào sảng, dứt khoát.

http://nongnghiep.vn/tram-cam-vi-chong-nghien-phay-post143395.html


http://www.facebook.com/permalink.php?story_fbid=1005597832826409&id=511088052277392

Tự lập để tự tin và tự chủ.

Tự lập để tự tin và tự chủ.
Cây phải tự hút nước mới thành cây to bóng mát
Còn hút nhựa của cây khác thì mãi mãi là tầm gửi tầm leo, yếu ớt, cây chủ chết thì cũng chết theo.

Những giấc mơ màu trắng

Những giấc mơ màu trắng

Tony rất thích uống cà phê, nhưng chỉ là loại Arabica có vị chua và hàm lượng cafeine thấp nên hoặc tự mua loại Arabica về rang trong cái máy air roaster mới mua (nếu rang trực tiếp trên lửa sẽ có mùi khét khó uống), hoặc vô quán quốc tế, uống loại mạnh bật ngửa kia bị ép tim mệt, không quen.

Bệnh sính ngoại của Tony cũng rất nặng nề, nên thay vì tốn tiền xăng xe máy xe hơi và tiền gửi ở trung tâm Tp, Tony hay đi xe buýt rồi đi bộ tới quán. Tiền xăng xe là tiền uống cà phê quốc tế cho sướng miệng. Ở Hà Nội quán Starbucks ở Lý Đạo Thành, The coffee Bean cạnh chùa Trấn Quốc hầu như sáng nào cũng có mặt nếu Tony ra ngoài đó làm việc, còn ở Sài Gòn thì quán The Coffee Bean ở Kumho, hay Bene Đồng Khởi, hay Gloria hồ con Rùa, quán MOF Crescent Mall, Mc Cafe trong Mc Donald... là những quán quen thuộc. Vẫn ước mơ những quán cà phê của người Việt đạt chuẩn quốc tế để vào nhưng tìm mãi hẻm ra. Uống thử mà không giống, hỏi anh bạn Tây thì ảnh nói phải là Arabica rang bằng hơi nóng, air roasting mới được, không biết có đúng không. Nên bạn nào khởi nghiệp quán cà phê nên đi nhiều quán quốc tế coi ngó thử người ta làm gì mà ngon vậy.

Điều Tony nhận thấy ở các quán cà phê quốc tế, sữa tươi để pha đều là sữa Dalat Milk. Anh bạn người Ý nói với Tony là sữa vùng lạnh có hàm lượng chất béo cao hơn sữa vùng nóng, do con bò mẹ phải tiết ra chất lipid này để con bê con chống chịu lại nhiệt độ thấp. Đà Lạt là vùng lạnh quanh năm, sữa bò ở đây sẽ béo nhất, pha các loại đồ uống sẽ thơm ngon hơn.

Lên mạng search mới thấy công ty này. Chu cha là đẹp. Cứ như bên Hà Lan. Các bạn coi ảnh và tự search website coi nhé. Nhìn mê quá trời, mấy anh Hà Lan này thiệt là giỏi.

Và chúng ta cũng có những cao nguyên, những thảo nguyên mát lạnh quanh năm như Sapa, Mẫu Sơn, Ngọc Linh, Măng Đen, Bà Nà, Bảy Núi...Ở vùng nào có núi cao, có chút địa hình bằng phẳng và nhiệt độ thấp, nơi đó thích hợp nuôi bò sữa.

Bật mí cho các bạn một vùng thung lũng vô cùng bằng phẳng, nhiệt độ lúc nào cũng lạnh, gần Tp HCM và Vũng Tàu, là núi Tóc Tiên, huyện Tân Thành, Bà Rịa. Do địa hình xoáy gió của sông Thị Vải và từ biển mà nhiệt độ ở đây luôn thấp hơn bên ngoài 5-8 độ, dù cao độ chỉ có mấy trăm mét so với mặt nước biển, cách đường cao tốc Long Thành chỉ 20-30km thôi, các bạn làm nông trại hay nhà máy ở đây thì vẫn sáng đi chiều về tp HCM chỉ mất 1h đồng hồ. Các bạn thử tìm hiểu xem nhé. Đất ở đây vẫn còn rẻ do chưa ai biết. Nhưng nay thì mọi người đã biết.

Các bạn có bao giờ mơ một nông trại và một nhà máy chế biến sữa của riêng mình? Nếu có, hãy hành động. Hãy nghiên cứu ngành bò sữa và chế biến sữa. Sống chết xin vô các nông trại, các nhà máy sữa trong và ngoài nước để làm. Bình quân sữa và các chế phẩm từ sữa của nước ta còn thấp, nên sữa vẫn còn là một thị trường khổng lồ.

Hãy mơ, và bạn sẽ được. Như chàng Santiago chăn cừu kia từng ngồi mơ kho báu dưới mái rêu phong của ngôi nhà thờ cổ, dưới bóng cây dâu tằm...

Hàng ngày ad nhận các thư như sau

Hàng ngày ad nhận các thư như sau

"I'm ... in ...company, VIETNAM. We specialize to export all types of Vietnam agricultural products as below:
1. Black pepper 400 G/L; 450 G/L; 500 G/L; 550 G/L; 570 G/L; 600 G/L
2. Cashew nut (W240/W320/W450/LBW240/LBW230/SW240/SW320/LP ect)
3. Rice:
+ White Long Grain 5%, 10%, 15%, 20%, 25%, 100% broken
+ Jasmine, Japonica, KDM
4. Coconut: Fresh Coconut, Coconut Oil, Coconut Fiber, Coco Peat, Desiccated Coconut...
5. Other products (Turmeric Finger, Turmeric Powder, Fresh Ginger, Dry Ginger, Ginger Powder, Dry Galangal, Green Tea, Coffee Bean, Tapioca Starch,...).

We assure to supply the best quality products with competitive price. If you have any require, please don't hesitate to contact me for best offer.
I'm looking forward to Hearing Your best reply soon"

NẾU CÁC BẠN LÀ CÔNG TY NƯỚC NGOÀI muốn nhập khẩu các nông sản như thế này mà tìm không ra công ty VN nào năng động, mời bạn join group này nhé. Đọc thông tin như email dưới đây và nhớ gửi đúng yêu cầu chúng tôi sẽ cho các bạn join group. Admin

Thứ Hai, 25 tháng 5, 2015

Thông báo tuyển dụng giùm cho dượng Tony

Thông báo tuyển dụng giùm cho dượng Tony

1. Tuyển sales Indent Biz cho một văn phòng đại diện nước ngoài (B2B) tại Việt Nam như sau:

Có ít nhất 2 năm kinh nghiệm làm sales cho công ty nước ngoài tại thị trường Việt Nam, tốt nghiệp ĐH hệ chính quy, từng có TOEIC 800/TOEFL 75, IELTS 6.0, ĐH ngoại ngữ, bằng C quốc gia hay chuẩn B2 trở lên. Mặt mũi dễ coi sáng sủa, khả năng ăn nói trình bày lưu loát. Nhiệm vụ hàng ngày giao dịch bán hàng với 30 nhà phân phối tại Việt Nam, đưa khách nước ngoài đàm phán với khách hàng Việt Nam, đưa khách Việt Nam đi tham quan nhà máy ở nước ngoài, theo dõi đơn hàng indent. Có đủ sức khỏe, thích ăn nhậu ca hát, tính tình vui vẻ cởi mở, không chịu cực chịu khó, sẵn sàng đi công tác dài ngày không vướng bận. Lương 600 USD/tháng +phụ cấp+bonus khoảng 5000-20000 USD/năm. Có thể gắn bó ít nhất 3 năm. Các hồ sơ không đạt tiêu chuẩn này vui lòng không nộp, email về tonybuoisang a còng gmail chấm com, kèm hình chụp, C.V, chứng minh kinh nghiệm bằng cấp. Có thể đi làm ngay (nhận việc tại quận 1 Tp HCM từ đầu tháng 6).

2. Ngoài ra, một nhà Phân phối ở Hà Nội cần tuyển cộng tác viên bán hàng ở các tỉnh Thái Bình, Bắc Giang, Thanh Hóa, Nghệ An, Hòa Bình, Thái Nguyên, Nam Định, Hà Nam. Yêu cầu: Nam/nữ, là cư dân THƯỜNG TRÚ ở các tỉnh này. Học qua ĐH, cao đẳng, trung cấp nghề. Biết tiếng Anh mức độ đọc hiểu, trung thực, chịu khó, biết làm việc nhà từ bé. Có kinh nghiệm làm bán hàng và sức khỏe tốt. Lương 4 triệu/tháng + thưởng doanh số vào cuối tháng.
Email về kinhdoanh chấm tnbs a còng gmail chấm com.

3. Thời hạn nhận email: đến hết 24h đêm nay cho cả 2 vị trí. Các email không đạt tiêu chuẩn sẽ không nhận được phản hồi.

Cám ơn các bạn đã đọc tin. Admin

Chủ Nhật, 24 tháng 5, 2015

Diệu kỳ Moringa

Diệu kỳ Moringa

Lúc còn ở quê, nhà dì hai Tròn ở phía trước nhà Tony có trồng một cây chùm ngây rất to. Hầu như ngày nào Tony lững thững ôm cặp đi học ngang qua nhà, dì cũng kêu vô, hái cho một bó để về nấu canh, chỉ với bột ngọt (mì chính), có bữa chỉ nêm chút muối là có bát canh ngọt lừ. Mấy chị em trong nhà không thích ăn mấy, nói mùi gắt, nồng như mùi rau ngót, riêng Tony thì vô cùng ưa thích, trưa hay chiều ăn bao giờ cũng ráng chừa lại 1 bát cất trong gạc –măng-rê (tủ đựng thức ăn), tối phải húp cái rột mới ngủ được. Không biết có phải tác dụng của lá chùm ngây không mà Tony cao rất nhanh, năm lớp 9 đã đạt 1m70, thông minh lanh lẹ hơn người, hạc 1 hiểu 10, thi đố vui để hạc kiểu "đường lên đỉnh Olympia" bây giờ, cô giáo mới đọc 2-3 chữ trong câu hỏi thì Tony đã bấm chuông, hỏi dạ thưa có phải câu hỏi như vầy không và đọc câu trả lời luôn cho choáng hết.

Năm 1999, lần đầu tiên sang Ấn Độ, mặc dù rau xanh người Ấn ít ăn nhưng lá này vẫn được bán trong siêu thị. Năm 2005, sang Phillipines, anh bạn dẫn đi vô nhà hàng toàn các món nấu lá rau này, họ nấu với nghêu, ngồi ăn giữa lòng Manila mà tuổi thơ ở cái làng quê bé nhỏ ấy ùa về, khiến Tony bồi hồi khóc miết. Khách nói, húp đi Tony, mày khóc nữa tao quánh...

Sau này, nghe bạn bè giới thiệu mới biết tên tiếng Anh của nó là Moringa, hoặc là Tree of Life (tức cây độ sinh), hoặc Miracle Tree (cây kỳ diệu). Lá Moringa có đủ thành phần dưỡng chất có trong sữa, sữa chua, chuối, cà rốt…với hàm lượng gấp năm gấp ba lần. Và Tony chợt nhớ tuổi thơ của mình, cũng nhờ những bát canh chùm ngây ấy mà Tony hạc hành giỏi giang, dung mạo khôi ngô tuấn tú…

Ngoài làm thức ăn, nhiều nước phát triển họ còn dùng Moringa làm thuốc, thực phẩm chức năng, mỹ phẩm…Mỹ, Canada nhập rất nhiều nguyên liệu thô và chế biến thành sản phẩm cao cấp giá gấp ngàn lần. Còn nhiều tổ chức quốc tế cũng đặt mua bột lá Moringa sấy khô, nghiền mịn để gửi tặng các trẻ em vùng cao như là thức ăn bổ sung (Tuy nhiên, các bạn lưu ý là chỉ dùng lá, không dùng các bộ phận khác của cây vì có một số độc chất chỉ có các dược sĩ mới biết dùng, mình chỉ nên ăn lá, đọt non. Và phụ nữ có thai, đang cho con bú không nên dùng vì dưỡng chất quá nhiều có thể gây hại. Lá chùm ngây chỉ tốt nhất cho trẻ nhỏ đang lớn).

Dự án của Tony: Tony có kế hoạch trồng vườn rau chùm ngây này ở các trường vùng núi Tây Bắc/Tây Nguyên, góp phần cải thiện bữa ăn của các em vùng cao. Các bạn tình nguyện Áo Ấm Mùa Đông vui lòng liên hệ lại các trường cũ, nói rõ ích lợi của cây trồng này, và gửi hạt giống lên cho các thầy cô và các em trồng/chăm sóc. Thời điểm mùa hè này rất thích hợp để cây phát triển, đến mùa đông thì cây đã lớn cứng cáp, nên cắt ngọn và hái hết lá, chừa gốc để mùa xuân ra lá mới. Mình chỉ cần liên hệ và gửi lên theo đường bưu điện, các thầy cô và các em sẽ nô nức trồng, vừa lao động cho vui vừa có màu xanh quanh ngôi trường các em học.

Các bạn tình nguyện viên chuẩn bị tham dự chương trình này nhé. Các bạn sẽ thu thập thông tin về các trường học có nhu cầu tiếp nhận trồng cây này, post lên page. Độc giả sẽ có thể tự mình mua hạt giống chuyển lên hoặc nhờ tình nguyện viên chuyển giúp. Nếu dự án này thành công thì chắc Tony Morning đổi tên thành Tony Moringa luôn quá…

Độc giả nào muốn ủng hộ chương trình này thì bấm like vào trang này nhé. https://www.facebook.com/tonymoringa

Hành trang tuổi 20

Hành trang tuổi 20

Có mấy bạn gửi thư nói Tony giúp giùm, muốn đi Israel thực tập nông nghiệp, hạn chót hộp hồ sơ cho ĐH Nông Lâm là 31/5 mà bạn không có hộ chiếu, dù mọi tiêu chuẩn khác đều đạt. Nên rất tiếc cơ hội tuột mất tầm tay. Thôi thì không sao bạn nhé, cánh cửa này đóng thì cánh cửa khác lại mở ra. Chứ ai đâu để cửa chờ mình miết.

Các bạn trẻ chuẩn bị hành trang như sau khi đã đạt 18 tuổi

1. Hộ chiếu, nó chỉ là cái chứng minh thư quốc tế thôi. Mình là công dân toàn cầu, phải có cái này.

2. Sức khoẻ: nhất định phải cao to khoẻ mạnh, trai gái gì cũng phải thể thao ầm ầm vô. Các ĐH ở Việt Nam thường bỏ môn này khi vào giai đoạn 2, rồi nhiều bạn cũng quên luôn. Nên ra trường xanh xao ẻo lả, kêu khiêng cái thùng hàng mà thở hồng hộc. Đi công tác nước ngoài thì người ta vừa đi vừa chạy cho kịp tàu điện ngầm hay chuyến bay thì lết theo, vừa đi vừa khóc, tối về mỏi nhừ 2 chân vì ít vận động quá. Nhà tuyển dụng nhìn nhìn, thấy chả có sức sống gì nên nói cám ơn, bạn không phù hợp.

3. Ngoại ngữ: đừng ngồi tự mò mò dịch nữa, mạnh dạn đăng ký vào các trung tâm mà học. Có thầy có cô, có phương pháp, có kỷ luật. Tiền học phải tự đi làm thêm, ngoại trừ trường Y, mấy trường khác tuần học có mấy buổi, thời gian còn lại đi làm thêm. Bài vở thì buổi tối học. Tuyệt đối không xin tiền cha mẹ. Lấy cái IELTS 6.0 nếu gia đình mình khá giả, đủ cho mình đi du học du lịch nước ngoài, còn nhà nghèo thì lấy IELTS 7.0. Trước sau gì chả có cơ hội học bổng cho mình đi. Nên thi ngay để đó, đừng có chần chừ, nhiều cơ hội đến nhưng nhiều bạn không nắm được vì không có chứng chỉ ngoại ngữ quốc tế. Cứ nói tui giỏi tiếng Anh lắm, test đi nhưng ai rảnh đâu, họ cần một chứng minh quốc tế là bạn giỏi ngoại ngữ.

4. Thẻ tín dụng: nộp tiền vô bạn làm 1 cái, để dành trong đó, thanh toán mua vé máy bay, mua hàng hoá, mua sách...online. Tiền làm thêm nộp vô tháng 1 triệu để dành.

5. Các công trình khoa học, nghiên cứu: học ngành chi thì cũng làm đề tài được. Rủ một nhóm cùng nhau làm, đề tài cấp trường, cấp tỉnh, cấp nhà nước...Rồi phụ tá có mấy ông thầy giỏi giỏi để có các bài báo đăng trên các tạp chí quốc tế. Theo thầy thì lựa thầy ham làm khoa học mới theo, mấy ông sáng dạy chiều dạy tối dạy...thì thời gian đâu mà nghiên cứu. Tuyệt đối không la cà bi da quán nước hay rũ rượi lap top smart phone. Phải quần quật từ sáng tới tối khuya với bao nhiêu việc phải làm trong ngày.

6. Các chương trình từ thiện, hoạt động xã hội, tình nguyện, mùa hè xanh, nhặt rác, hiến máu, mọi cuộc thi khởi nghiệp, hùng biện, nhan sắc, cơ bắp...thi tuốt tuồn tuột. Có chứng chỉ tham dự thì càng hay, để dành xin học bổng.

18 tuổi là bắt đầu tích luỹ mấy cái đó. Ra trường là phải có, ai không có thì dở quá, thất nghiệp là tại mình, không đi ra khỏi ao làng là tại mình. Cuộc đời to hay nhỏ, là do mình nghĩ, mình làm cả.

Chúc các bạn có 1 tuần quần quật.